Cơ Thương Vũ lại không hề trả lời mà chỉ chăm chú nhìn những quân cơ đen trắng trên bàn. Cơ Nhiên Phùng thì khẽ thở dài một cái rồi cũng ngồi xuống quan sát, hắn dù sao cũng hiểu một chút về kỳ đạo vốn không muốn nghiên cứu nhưng thấy mỹ nhân thích thì đành phải khổ tâm một phen.
Riêng Liễu Thiên lúc này đang cửi trần ngồi thiền trên bãi cỏ, hắn phơi mình dưới nắng sớm vừa làm khô người vừa cảm nhận sự tuần hoàn của thiên địa.
Nơi đây không có linh khí không thể hấp thụ nhưng vẫn có thể ngồi xuống tĩnh tâm xuy nghĩ. Tu tâm cũng là một mặt của tu luyện, không có gì là vô ích cả. Thời gian tịch mịch trôi qua, tầm nửa canh giờ, Liễu Thiên cảm thấy toàn thân ran rát thì liền mở mắt ra.
Mặt trời lúc này đã lên khá cao, nắng vàng trải dài trên khắp quang cảnh nơi đây. Liễu Thiên đứng dậy khẽ vặn mình một cái rồi lấy quần áo từ từ mặc vào. Mà khi này hai người kia vẫn đang ngồi tập trung nhìn vào trong bàn cờ kia. Cả hai như bị hút hồn vào đấy vậy.
Liễu Thiên đi vào nhìn một lượt thì thấy vẻ mặt hai người đầy vẻ ngưng trọng và suy tư gì đó.
“Ài! Chăm chú ghê, thôi kệ họ vậy!” Liễu Thiên thở dài quay đi.
Đối với hắn thì kỳ đạo không có chút nghiên cứu nào cả nên không thể hiểu được nhưng hai người này lại có nghiên cứu nên có thể đã từ trong kỳ bàn đã nhìn ra được cái gì đó. Như vậy đó chính là cơ duyên của họ mà Liễu Thiên không muốn quấy rầy làm gì.
Lúc này, Liễu Thiên liền đi ra bãi cỏ bên ngoài luyện tập, mấy ngày qua hắn chỉ luyện tập thể lực còn những thứ như võ học, kiếm pháp và khinh công mấy ngày qua không có luyện.
Đứng trên bãi cỏ gần đình, Liễu Thiên đầu tiên vẫn là tập những bài thể lực, sau đó hắn đánh thử một vài quyền sau đó lại lấy kiếm trong chỉ giới ra bắt đầu luyện kiếm.
Kiếm trong tay, Liễu Thiên uốn lượn bay múa với sự vận hành của Lôi Viên Quyết và Lôi Quân quyết, từ đường kiếm di chuyển kết hợp với nguyên thần di chuyển trong kinh mạch, đi qua từng đại huyệt quan trọng trên hai tay. Bên ngoài lưỡi kiếm di chuyển từ trên xuống dưới, rồi lại từ trái qua phải, đâm thẳng cắt ngang,… tất cả những động tác đó đều được Liễu Thiên thực hiện với tốc độ rất nhanh nên nhìn cứ như hắn đang thể hiện một chiêu kiếm gì đó rất tinh diệu.
Lôi Quân quyết giúp Liễu Thiên vận hành dị thuật khi chiến đấu nhanh hơn, Lôi Viên quyết giúp hắn tập trung nguyên thần tại những điểm quan trọng để kích phát tiềm lực để lấy lực cộng hưởng. Hai thứ này đều giúp hắn chiến đầu mạnh lên rất nhiều nhưng cũng làm cho cơ thể hắn tổn hại rất nhiều. Chính vì vậy hắn không thể ngừng luyện tập để cho cơ thể thích nghi với hai loại yếu quyết này. Đây chính là căn cơ mà hắn phải gây dựng từng ngày.
…
Ở một hang động sâu trong Vạn Vân Sơn mạch, nơi đây tối tăm không có chút ánh sáng, cùng với đó là rất nhiều dây leo lòng thòng khắp nơi. Trong không gian tối tăm này có ba bóng người đang đứng ở ba góc.
“Tiểu Tiểu ngươi đã lo việc kia đến đâu rồi?” Một âm thanh nữ nhi vang lên, với âm thanh này mà có Cơ Ngọc Oanh ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra giọng nói này là của mẫu thân mình.
“Tiểu Huyên đã liên lạc được với người kia nhưng người đó chưa chắc đã tham gia. Mà nếu tham gia thì chúng ta cũng phải trả một cái giá rất đắt!” Một giọng nói nhỏ nhẹ của nữ nhân khác lại vang lên.
“Không quan tâm chỉ cần thành công là được! Phi Phi muội thì sao, đã lấy được Huyết Dẫn chưa?” Giọng nói của Đoàn Phiêu Phiêu lại vang lên.
“Đã có manh mối, mấy hôm nữa muội sẽ cùng với Trùng Phong xuất phát.” Một giọng nói lạnh lùng của nữ nhân cuối cùng vang lên.
“Được rồi! Ta đã giao cho Cơ gia một mảnh Tĩnh kim để giúp Ngọc Oanh, hai muội cảm thấy thế nào?” Đoàn Phiêu Phiêu trong bóng tối lại nói.
“Đại tỷ hi sinh vì đại sự nên phải đi đến bước hôm nay. Ngọc Oanh lại là đứa nhỏ ngoan nên giúp nó là việc nên làm! Miếng Tĩnh kim đó dù có trí bảo thì đối với chúng ta cũng vô dụng! Còn việc trao đổi với đám người kia là việc không thể tránh khỏi!” Một nữ nhân thở dài từ từ nói.
“Đối với chúng ta quả nhiên nó vô dụng nhưng lão quỷ Cơ gia kia muốn có nó chắc cũng đã có chỗ dùng đến!” Một nữ nhân khác lại nói.
“Không quan trọng! Chúng ta cũng đã cứu được gia tổ nên miếng sắt này coi như trả cho họ. Thôi tính đi tính lại cũng chỉ còn mấy năm nên tất cả phải chuẩn bị thật kỹ!” Đoàn Phiêu Phiêu lại nói.
“Vậy muội cáo từ trước!” Một bóng đen gật đầu nói xong rồi cũng biến mất.
“Muội cũng phải quay lại hoàng cung, nếu có gì thay đổi hãy báo cho muội! Tiểu Huyên bên kia thu được kết quả thì muội sẽ báo lại ngay!” Một bóng đen khác lại nói.
“Được rồi! Ta sẽ để một tia phân thần ở đây! Còn việc Lệ lão rất quan trọng hãy bảo Minh Huyên phải mời được bằng mọi giá! Giờ ta sẽ đi Thần Hoa Đảo một chuyến!” Đoàn Phiêu Phiêu liền gật đầu căn dặn.
…
Mặt trời gần lên đến đỉnh, ánh nắng chói chang chiếu khắp tiểu hồ. Liễu Thiên khi này vừa luyện mấy chiêu kiếm trong Lôi Phá xong đang thu kiếm đứng nghỉ. Hắn quay sang hai người kia thì họ vẫn chưa thoát ra khỏi bàn cờ đó.
Liễu Thiên nhíu mày đi lại, hắn đang suy nghĩ mình có nên giúp họ thoát ra không?
“À!” Thế nhưng Liễu Thiên vừa đi đến gần thì hai người kia bỗng tỉnh dậy đồng loạt kêu lên.
“Sao rồi?” Liễu Thiên lo lắng hỏi.
“Ta vừa được chứng kiến hai vị tiền bối kia đánh cờ!” Cơ Nhiên Phùng vẻ mặt sợ hãi lẫn vui vẻ nói.
“Ngươi cũng thấy?” Cơ Thương Vũ bên cạnh ngạc nhiên hỏi.“Đúng vậy, qua đó ta cũng được truyền cho một môn dị thuật không biết ngươi có giống ta không?” Cơ Nhiên Phùng gật đầu nói rồi lại hỏi lại.
“Ta được truyền cho Phi Tiên Huyền Tinh Kiếm phổ!” Cơ Thương Vũ không giấu giếm nói.
“Vậy thì khác nhau rồi, ta được truyền cho Phích Diệt Hỏa thuật.” Cơ Nhiên Phùng lắc đầu nói.
“Đó chẳng phải là cấm thuật bất truyền của Cơ gia chúng ta sao?” Cơ Thương Vũ há to miệng nói.
“Ừm! Như vậy ta nhận truyền thừa của thủy tổ Cơ gia mà ngươi lại nhận được truyền thừa của tông chủ Kỳ Nhân các đời thứ hai!” Cơ Nhiên Phùng gật đầu nói.
“Thông Thiên Kiếm Lão!” Liễu Thiên đứng cạnh lúc này ngơ ngác mở miệng.
“Liễu Thiên có vẻ hiểu biết nhì?” Cơ Nhiên Phùng quay ra ngạc nhiên hỏi.
“Ta cũng là người luyện kiếm nên có tìm hiểu về vị tông chủ này!” Liễu Thiên lắc đầu nhìn Cơ Thương Vũ nói còn trong đầu lại hiện lên những đoạn ghi chép về vị tông chủ kia.
Cương Vương Xán người vùng Dạ Môn phía tây của Tĩnh quốc, người này xuất thân hèn kém, ba mấy tuổi vẫn chỉ là một tiều phu đốn củi nhưng do tạo ngộ mà người này đã nhận được truyền thừa của một vị tiền bối đã tạ hóa trên núi.
Không hiểu do tư chất hơn người hay là vị tiền bối kia để lại nhiều đồ trợ giúp mà Cương Vương Xán tu luyện thần tốc. Chưa đầy mười năm khi hắn bốn hai tuổi một thân tu vi đã là Hoành Không cảnh, kiếm đạo xuất trúng hơn người, đặc biệt là khả năng dùng rất nhiều kiếm. Tại sự kiện Đồ Ác Hội của thập tam quốc tổ chức thời đó thì Cương Vương Xán đã gây được sự chú ý và được Kỳ Nhân các thu nhận ở tuổi bốn tám.
Vào Kỳ Nhân các Cương Vương Xán tiếp tục con đường tu kiếm của mình, bốn mươi năm sau lão đã tiến là Vũ Linh cảnh đồng thời làm một trong Cửu Tinh của Kỳ Nhân các thời bấy giờ.
Thêm bảy mươi năm sau, Tổ sư của Kỳ Nhân các quy tiên, Cương Vương Xán đã vượt qua tất cả những ứng cử viên khác trở thành tông chủ đời thứ hai của Kỳ Nhân các. Khi này, Cương Vương Xán đã gần hai trăm tuổi cùng với việc kiếm thuật tuyệt diệu thì những người khác trên giang hồ đều gọi gã là Thông Thiên Kiếm Lão.
Sau nhiều năm danh hiệu Thông Thiên này càng ngày càng được mọi người đời ca tụng, trường phái lấy khí ngự kiếm chính là đặc thù của Kỳ Nhân các thời bấy giờ. Ba trăm năm làm tông chủ, Thông Thiên Kiếm Lão tu vi đã đạt đến Vũ Linh cảnh đệ tam trọng đỉnh phong, chỉ còn một chút là vượt qua cảnh giới Thể Nghịch tiến lên Đồng Thiên. Nhưng đây cũng là cảnh giới cuối cùng mà ngài đạt được. Ngài đã chết trong một trận đánh tại Hỗn Long Hải – nơi diễn ra đại chiến giữa hai phiến thiên địa Hoàng Địa và Tà Địa cách đây hơn chín ngàn năm trước.
“Ê! Không sao chứ?” Cơ Nhiên Phùng thấy Liễu Thiên đứng thần suy nghĩ thì khẽ híc một cái hỏi.
“Không sao! Các ngươi thật may mắn như vậy đã có được truyền thừa của hai vị cao nhân tiền bối rồi!” Liễu Thiên lắc đầu rồi tỏ vẻ ghen tị nói.
“May mắn thôi, ta cũng không rõ, chỉ biết vừa nhập tâm nghiên cứu kỳ đạo thì bỗng nhiên tâm trí bị dẫn đi đến một nơi rất lạ rồi lại nghe tiếng cười nói bàn luận đủ kiểu, lại thấy hai người đánh cờ cuối cùng thì trong thần thức lại tồn tại một tàn niệm. Tàn niệm này không ngờ lại là một bí tịch.” Cơ Nhiên Phùng vui vẻ giải thích.
“Kiếm đạo ta cũng không mấy hứng thú nhưng nếu đây là của tông chủ Kỳ Nhân các thì ta sẽ luyện. Hôm nay gặp hai ngươi coi như cũng may mắn, vậy mai kia có dịp sẽ hàn huyên sau. Vậy thôi chúng ta chia tay ở đây! Có cơ hội sẽ gặp lại!” Cơ Thương Vũ nhíu mày khẽ nói, nàng lấy được bộ kiếm thuật kia thì bỗng trở lên thân thiện với hai người Liễu Thiên hơn.
“Việc có được bí thuật hôm nay ta hi vọng không ai nói ra ngoài, ta tin chúng ta đã là bằng hữu thì sẽ không làm khó nhau?” Cơ Nhiên Phùng lúc này nhớ ra gì đó lại nói.
“Ta thì chắc chắn không nói rồi, ngươi cũng vậy! Ta lo lắng nhất là hắn!” Cơ Thương Vũ lúc này vẻ mặt tin tưởng nói rồi ánh mắt hướng sang Liễu Thiên.
“Ta chỉ khẳng định là ta sẽ không nói. Còn không tin thì cứ việc ra tay!” Liễu Thiên lúc này vẻ mặt trầm xuống nói.
“Ta tất nhiên là tin đệ rồi, Thương Vũ cũng sẽ không ra tay với đệ, đệ cứ yên tâm. Còn ta cũng đảm bảo rằng Liễu Thiên sẽ không nói ra. Còn nếu thực sự có bị tiết lộ ra thì chúng ta cũng không mất gì nhiều, chỉ là gia tộc có thêm người biết bí thuật đó mà thôi!” Cơ Nhiên Phùng lúc này cười cười tỏ vẻ tin tưởng nói.
“Ta cũng không có ý gì, tiểu đệ này quá căng thẳng rồi! Dù sao cũng là truyền thừa của tiền bối, ta cũng không thể độc chiếm nhưng ta vẫn muốn mình là người đầu tiên luyện tập và sử dụng nó.” Cơ Thương Vũ cũng mỉm cười nhìn Liễu Thiên giải thích.
“Hay là chúng ta thành bằng hữu, ta tin bằng hữu tốt thì không bán đứng ta. Ta đánh cược lần này đi, hoặc là có được hai bằng hữu chi giao và bí mật được giữ kín hoặc có hai kẻ thù và ta sẽ phải giao nộp bí thuật lên Kỳ Nhân các sớm hơn dự định!” Cơ Thương Vũ lúc này lại đưa ra đề nghị, nhìn điệu bộ của nàng lúc này thật có cốt cách và khí độ của hảo hán.
“Được! Ta không có ý kiến gì!” Cơ Nhiên Phùng rất nhanh đồng ý.
“Ta cũng không có ý kiến!” Liễu Thiên gật đầu nói. Nữ nhân đã hào sảng như vậy thì hai người hắn còn lí do gì mà từ chối.
“Vậy được ta không dài dòng nữa, chúng ta đã là bằng hữu thì cũng nên thường xuyên liên lạc. Trong nội môn có một nơi là Hoan Vĩnh Viện, đó là nơi giải trí của đệ tử trong nội môn, ta cứ ngày mười năm tháng tám hàng năm hay đến đó, nếu có gì chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại!” Cơ Thương Vũ nhìn hai người Liễu Thiên đưa ra ước hẹn.
“Vậy hẹn gặp lại!” Cơ Nhiên Phùng gật đầu khách sáo nói.
Liễu Thiên thì chỉ gật đầu mà thôi, nội viện đối với hắn có quá xa vời không? Đến khi hắn thành nội môn đệ tử thì ít cũng là việc của năm sau rồi, khi đó hẹn ước này mọi người đã sớm quên rồi. Ngay như Khương Tuyết từng trải sống chết với hắn nhưng cuối cùng cũng vì đẳng cấp khác nhau mà dần xa hắn. Vì vậy những hẹn ước này hắn cũng không tin tưởng cho lắm.
Cơ Thương Vũ lúc này cũng không lấn lá nữa, nàng khẽ điểm chân một cái bay ra khỏi tiểu đình, rất nhanh nàng đã biến mất trước tầm mắt hai người Liễu Thiên. Cơ Nhiên Phùng đứng nhìn theo hướng Cơ Thương Vũ một lúc mới quay sang nhìn Liễu Thiên lắc lắc đầu.
“Sao? Đệ làm gì sai ư?” Liễu Thiên trố mắt lên hỏi.
Riêng Liễu Thiên lúc này đang cửi trần ngồi thiền trên bãi cỏ, hắn phơi mình dưới nắng sớm vừa làm khô người vừa cảm nhận sự tuần hoàn của thiên địa.
Nơi đây không có linh khí không thể hấp thụ nhưng vẫn có thể ngồi xuống tĩnh tâm xuy nghĩ. Tu tâm cũng là một mặt của tu luyện, không có gì là vô ích cả. Thời gian tịch mịch trôi qua, tầm nửa canh giờ, Liễu Thiên cảm thấy toàn thân ran rát thì liền mở mắt ra.
Mặt trời lúc này đã lên khá cao, nắng vàng trải dài trên khắp quang cảnh nơi đây. Liễu Thiên đứng dậy khẽ vặn mình một cái rồi lấy quần áo từ từ mặc vào. Mà khi này hai người kia vẫn đang ngồi tập trung nhìn vào trong bàn cờ kia. Cả hai như bị hút hồn vào đấy vậy.
Liễu Thiên đi vào nhìn một lượt thì thấy vẻ mặt hai người đầy vẻ ngưng trọng và suy tư gì đó.
“Ài! Chăm chú ghê, thôi kệ họ vậy!” Liễu Thiên thở dài quay đi.
Đối với hắn thì kỳ đạo không có chút nghiên cứu nào cả nên không thể hiểu được nhưng hai người này lại có nghiên cứu nên có thể đã từ trong kỳ bàn đã nhìn ra được cái gì đó. Như vậy đó chính là cơ duyên của họ mà Liễu Thiên không muốn quấy rầy làm gì.
Lúc này, Liễu Thiên liền đi ra bãi cỏ bên ngoài luyện tập, mấy ngày qua hắn chỉ luyện tập thể lực còn những thứ như võ học, kiếm pháp và khinh công mấy ngày qua không có luyện.
Đứng trên bãi cỏ gần đình, Liễu Thiên đầu tiên vẫn là tập những bài thể lực, sau đó hắn đánh thử một vài quyền sau đó lại lấy kiếm trong chỉ giới ra bắt đầu luyện kiếm.
Kiếm trong tay, Liễu Thiên uốn lượn bay múa với sự vận hành của Lôi Viên Quyết và Lôi Quân quyết, từ đường kiếm di chuyển kết hợp với nguyên thần di chuyển trong kinh mạch, đi qua từng đại huyệt quan trọng trên hai tay. Bên ngoài lưỡi kiếm di chuyển từ trên xuống dưới, rồi lại từ trái qua phải, đâm thẳng cắt ngang,… tất cả những động tác đó đều được Liễu Thiên thực hiện với tốc độ rất nhanh nên nhìn cứ như hắn đang thể hiện một chiêu kiếm gì đó rất tinh diệu.
Lôi Quân quyết giúp Liễu Thiên vận hành dị thuật khi chiến đấu nhanh hơn, Lôi Viên quyết giúp hắn tập trung nguyên thần tại những điểm quan trọng để kích phát tiềm lực để lấy lực cộng hưởng. Hai thứ này đều giúp hắn chiến đầu mạnh lên rất nhiều nhưng cũng làm cho cơ thể hắn tổn hại rất nhiều. Chính vì vậy hắn không thể ngừng luyện tập để cho cơ thể thích nghi với hai loại yếu quyết này. Đây chính là căn cơ mà hắn phải gây dựng từng ngày.
…
Ở một hang động sâu trong Vạn Vân Sơn mạch, nơi đây tối tăm không có chút ánh sáng, cùng với đó là rất nhiều dây leo lòng thòng khắp nơi. Trong không gian tối tăm này có ba bóng người đang đứng ở ba góc.
“Tiểu Tiểu ngươi đã lo việc kia đến đâu rồi?” Một âm thanh nữ nhi vang lên, với âm thanh này mà có Cơ Ngọc Oanh ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra giọng nói này là của mẫu thân mình.
“Tiểu Huyên đã liên lạc được với người kia nhưng người đó chưa chắc đã tham gia. Mà nếu tham gia thì chúng ta cũng phải trả một cái giá rất đắt!” Một giọng nói nhỏ nhẹ của nữ nhân khác lại vang lên.
“Không quan tâm chỉ cần thành công là được! Phi Phi muội thì sao, đã lấy được Huyết Dẫn chưa?” Giọng nói của Đoàn Phiêu Phiêu lại vang lên.
“Đã có manh mối, mấy hôm nữa muội sẽ cùng với Trùng Phong xuất phát.” Một giọng nói lạnh lùng của nữ nhân cuối cùng vang lên.
“Được rồi! Ta đã giao cho Cơ gia một mảnh Tĩnh kim để giúp Ngọc Oanh, hai muội cảm thấy thế nào?” Đoàn Phiêu Phiêu trong bóng tối lại nói.
“Đại tỷ hi sinh vì đại sự nên phải đi đến bước hôm nay. Ngọc Oanh lại là đứa nhỏ ngoan nên giúp nó là việc nên làm! Miếng Tĩnh kim đó dù có trí bảo thì đối với chúng ta cũng vô dụng! Còn việc trao đổi với đám người kia là việc không thể tránh khỏi!” Một nữ nhân thở dài từ từ nói.
“Đối với chúng ta quả nhiên nó vô dụng nhưng lão quỷ Cơ gia kia muốn có nó chắc cũng đã có chỗ dùng đến!” Một nữ nhân khác lại nói.
“Không quan trọng! Chúng ta cũng đã cứu được gia tổ nên miếng sắt này coi như trả cho họ. Thôi tính đi tính lại cũng chỉ còn mấy năm nên tất cả phải chuẩn bị thật kỹ!” Đoàn Phiêu Phiêu lại nói.
“Vậy muội cáo từ trước!” Một bóng đen gật đầu nói xong rồi cũng biến mất.
“Muội cũng phải quay lại hoàng cung, nếu có gì thay đổi hãy báo cho muội! Tiểu Huyên bên kia thu được kết quả thì muội sẽ báo lại ngay!” Một bóng đen khác lại nói.
“Được rồi! Ta sẽ để một tia phân thần ở đây! Còn việc Lệ lão rất quan trọng hãy bảo Minh Huyên phải mời được bằng mọi giá! Giờ ta sẽ đi Thần Hoa Đảo một chuyến!” Đoàn Phiêu Phiêu liền gật đầu căn dặn.
…
Mặt trời gần lên đến đỉnh, ánh nắng chói chang chiếu khắp tiểu hồ. Liễu Thiên khi này vừa luyện mấy chiêu kiếm trong Lôi Phá xong đang thu kiếm đứng nghỉ. Hắn quay sang hai người kia thì họ vẫn chưa thoát ra khỏi bàn cờ đó.
Liễu Thiên nhíu mày đi lại, hắn đang suy nghĩ mình có nên giúp họ thoát ra không?
“À!” Thế nhưng Liễu Thiên vừa đi đến gần thì hai người kia bỗng tỉnh dậy đồng loạt kêu lên.
“Sao rồi?” Liễu Thiên lo lắng hỏi.
“Ta vừa được chứng kiến hai vị tiền bối kia đánh cờ!” Cơ Nhiên Phùng vẻ mặt sợ hãi lẫn vui vẻ nói.
“Ngươi cũng thấy?” Cơ Thương Vũ bên cạnh ngạc nhiên hỏi.“Đúng vậy, qua đó ta cũng được truyền cho một môn dị thuật không biết ngươi có giống ta không?” Cơ Nhiên Phùng gật đầu nói rồi lại hỏi lại.
“Ta được truyền cho Phi Tiên Huyền Tinh Kiếm phổ!” Cơ Thương Vũ không giấu giếm nói.
“Vậy thì khác nhau rồi, ta được truyền cho Phích Diệt Hỏa thuật.” Cơ Nhiên Phùng lắc đầu nói.
“Đó chẳng phải là cấm thuật bất truyền của Cơ gia chúng ta sao?” Cơ Thương Vũ há to miệng nói.
“Ừm! Như vậy ta nhận truyền thừa của thủy tổ Cơ gia mà ngươi lại nhận được truyền thừa của tông chủ Kỳ Nhân các đời thứ hai!” Cơ Nhiên Phùng gật đầu nói.
“Thông Thiên Kiếm Lão!” Liễu Thiên đứng cạnh lúc này ngơ ngác mở miệng.
“Liễu Thiên có vẻ hiểu biết nhì?” Cơ Nhiên Phùng quay ra ngạc nhiên hỏi.
“Ta cũng là người luyện kiếm nên có tìm hiểu về vị tông chủ này!” Liễu Thiên lắc đầu nhìn Cơ Thương Vũ nói còn trong đầu lại hiện lên những đoạn ghi chép về vị tông chủ kia.
Cương Vương Xán người vùng Dạ Môn phía tây của Tĩnh quốc, người này xuất thân hèn kém, ba mấy tuổi vẫn chỉ là một tiều phu đốn củi nhưng do tạo ngộ mà người này đã nhận được truyền thừa của một vị tiền bối đã tạ hóa trên núi.
Không hiểu do tư chất hơn người hay là vị tiền bối kia để lại nhiều đồ trợ giúp mà Cương Vương Xán tu luyện thần tốc. Chưa đầy mười năm khi hắn bốn hai tuổi một thân tu vi đã là Hoành Không cảnh, kiếm đạo xuất trúng hơn người, đặc biệt là khả năng dùng rất nhiều kiếm. Tại sự kiện Đồ Ác Hội của thập tam quốc tổ chức thời đó thì Cương Vương Xán đã gây được sự chú ý và được Kỳ Nhân các thu nhận ở tuổi bốn tám.
Vào Kỳ Nhân các Cương Vương Xán tiếp tục con đường tu kiếm của mình, bốn mươi năm sau lão đã tiến là Vũ Linh cảnh đồng thời làm một trong Cửu Tinh của Kỳ Nhân các thời bấy giờ.
Thêm bảy mươi năm sau, Tổ sư của Kỳ Nhân các quy tiên, Cương Vương Xán đã vượt qua tất cả những ứng cử viên khác trở thành tông chủ đời thứ hai của Kỳ Nhân các. Khi này, Cương Vương Xán đã gần hai trăm tuổi cùng với việc kiếm thuật tuyệt diệu thì những người khác trên giang hồ đều gọi gã là Thông Thiên Kiếm Lão.
Sau nhiều năm danh hiệu Thông Thiên này càng ngày càng được mọi người đời ca tụng, trường phái lấy khí ngự kiếm chính là đặc thù của Kỳ Nhân các thời bấy giờ. Ba trăm năm làm tông chủ, Thông Thiên Kiếm Lão tu vi đã đạt đến Vũ Linh cảnh đệ tam trọng đỉnh phong, chỉ còn một chút là vượt qua cảnh giới Thể Nghịch tiến lên Đồng Thiên. Nhưng đây cũng là cảnh giới cuối cùng mà ngài đạt được. Ngài đã chết trong một trận đánh tại Hỗn Long Hải – nơi diễn ra đại chiến giữa hai phiến thiên địa Hoàng Địa và Tà Địa cách đây hơn chín ngàn năm trước.
“Ê! Không sao chứ?” Cơ Nhiên Phùng thấy Liễu Thiên đứng thần suy nghĩ thì khẽ híc một cái hỏi.
“Không sao! Các ngươi thật may mắn như vậy đã có được truyền thừa của hai vị cao nhân tiền bối rồi!” Liễu Thiên lắc đầu rồi tỏ vẻ ghen tị nói.
“May mắn thôi, ta cũng không rõ, chỉ biết vừa nhập tâm nghiên cứu kỳ đạo thì bỗng nhiên tâm trí bị dẫn đi đến một nơi rất lạ rồi lại nghe tiếng cười nói bàn luận đủ kiểu, lại thấy hai người đánh cờ cuối cùng thì trong thần thức lại tồn tại một tàn niệm. Tàn niệm này không ngờ lại là một bí tịch.” Cơ Nhiên Phùng vui vẻ giải thích.
“Kiếm đạo ta cũng không mấy hứng thú nhưng nếu đây là của tông chủ Kỳ Nhân các thì ta sẽ luyện. Hôm nay gặp hai ngươi coi như cũng may mắn, vậy mai kia có dịp sẽ hàn huyên sau. Vậy thôi chúng ta chia tay ở đây! Có cơ hội sẽ gặp lại!” Cơ Thương Vũ nhíu mày khẽ nói, nàng lấy được bộ kiếm thuật kia thì bỗng trở lên thân thiện với hai người Liễu Thiên hơn.
“Việc có được bí thuật hôm nay ta hi vọng không ai nói ra ngoài, ta tin chúng ta đã là bằng hữu thì sẽ không làm khó nhau?” Cơ Nhiên Phùng lúc này nhớ ra gì đó lại nói.
“Ta thì chắc chắn không nói rồi, ngươi cũng vậy! Ta lo lắng nhất là hắn!” Cơ Thương Vũ lúc này vẻ mặt tin tưởng nói rồi ánh mắt hướng sang Liễu Thiên.
“Ta chỉ khẳng định là ta sẽ không nói. Còn không tin thì cứ việc ra tay!” Liễu Thiên lúc này vẻ mặt trầm xuống nói.
“Ta tất nhiên là tin đệ rồi, Thương Vũ cũng sẽ không ra tay với đệ, đệ cứ yên tâm. Còn ta cũng đảm bảo rằng Liễu Thiên sẽ không nói ra. Còn nếu thực sự có bị tiết lộ ra thì chúng ta cũng không mất gì nhiều, chỉ là gia tộc có thêm người biết bí thuật đó mà thôi!” Cơ Nhiên Phùng lúc này cười cười tỏ vẻ tin tưởng nói.
“Ta cũng không có ý gì, tiểu đệ này quá căng thẳng rồi! Dù sao cũng là truyền thừa của tiền bối, ta cũng không thể độc chiếm nhưng ta vẫn muốn mình là người đầu tiên luyện tập và sử dụng nó.” Cơ Thương Vũ cũng mỉm cười nhìn Liễu Thiên giải thích.
“Hay là chúng ta thành bằng hữu, ta tin bằng hữu tốt thì không bán đứng ta. Ta đánh cược lần này đi, hoặc là có được hai bằng hữu chi giao và bí mật được giữ kín hoặc có hai kẻ thù và ta sẽ phải giao nộp bí thuật lên Kỳ Nhân các sớm hơn dự định!” Cơ Thương Vũ lúc này lại đưa ra đề nghị, nhìn điệu bộ của nàng lúc này thật có cốt cách và khí độ của hảo hán.
“Được! Ta không có ý kiến gì!” Cơ Nhiên Phùng rất nhanh đồng ý.
“Ta cũng không có ý kiến!” Liễu Thiên gật đầu nói. Nữ nhân đã hào sảng như vậy thì hai người hắn còn lí do gì mà từ chối.
“Vậy được ta không dài dòng nữa, chúng ta đã là bằng hữu thì cũng nên thường xuyên liên lạc. Trong nội môn có một nơi là Hoan Vĩnh Viện, đó là nơi giải trí của đệ tử trong nội môn, ta cứ ngày mười năm tháng tám hàng năm hay đến đó, nếu có gì chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại!” Cơ Thương Vũ nhìn hai người Liễu Thiên đưa ra ước hẹn.
“Vậy hẹn gặp lại!” Cơ Nhiên Phùng gật đầu khách sáo nói.
Liễu Thiên thì chỉ gật đầu mà thôi, nội viện đối với hắn có quá xa vời không? Đến khi hắn thành nội môn đệ tử thì ít cũng là việc của năm sau rồi, khi đó hẹn ước này mọi người đã sớm quên rồi. Ngay như Khương Tuyết từng trải sống chết với hắn nhưng cuối cùng cũng vì đẳng cấp khác nhau mà dần xa hắn. Vì vậy những hẹn ước này hắn cũng không tin tưởng cho lắm.
Cơ Thương Vũ lúc này cũng không lấn lá nữa, nàng khẽ điểm chân một cái bay ra khỏi tiểu đình, rất nhanh nàng đã biến mất trước tầm mắt hai người Liễu Thiên. Cơ Nhiên Phùng đứng nhìn theo hướng Cơ Thương Vũ một lúc mới quay sang nhìn Liễu Thiên lắc lắc đầu.
“Sao? Đệ làm gì sai ư?” Liễu Thiên trố mắt lên hỏi.
/240
|