“Tiếc thật! Ngươi mà có cuốn kiếm phổ đó thì có phải hay không?” Cơ Nhiên Phùng tiếc nuối nói.
“Haha! Cái gì cũng có nguyên do của nó, ta không hiểu về kỳ đạo không có được là đúng rồi. Mà lại nói kiếm pháp của Thông Thiên Kiếm Lão không hợp với ta. Ta chủ tu lấy kiếm khiển nguyên, còn ngài lại là lấy nguyên khiển kiếm. Hai thứ tuy nói là có thể hỗ trợ kết hợp với nhau nhưng thực ra vẫn có khác biệt rất lớn!” Liễu Thiên khẽ cười rồi lại lắc đầu từ từ giải thích.
“Kiếm đạo ta cũng không hiểu lắm, khí kiếm cái gì ta cũng chẳng rõ! Mà vậy cũng tốt, nàng có được kiếm phổ thì đối với chúng ta cũng thân thiết hơn.” Cơ Nhiên Phùng lắc đầu thở dài sau đó lại vui vẻ nói.
“Ài! Lại nghĩ đến vấn đề đó rồi! Thôi chúng ta về thôi!” Liễu Thiên chán nản nói.
“Nhưng ta vẫn cảm thấy tiếc cho đệ, chuyến đi này không được cái gì, hay ngươi cứ ngồi thử vào nghiên cứu xem!” Cơ Nhiên Phùng nghĩ nghĩ gì đó rồi lại lắc đầu kéo Liễu Thiên ngồi xuống nói.
“Hừ, mình cũng được một thuật rồi! Tên này tưởng mình không được gì nên cứ cố giúp mình đây. Kể ra đối với mình rất tốt a!” Liễu Thiên cười khổ thầm nghĩ, hắn đành làm theo ngồi xuống nhìn vào bàn cờ một hồi rồi lại ngẩng lên mỉm cười nói:
“Huynh nghĩ cứ ngồi vào đây là có dị thuật mang về sao, trường hợp của hai người là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Ngàn lần may ra có một, đây không phải là thương điếm đâu.”
“Thôi chúng ta về thôi! Đệ được dẫn đi đến đây chơi đã cảm thấy vui rồi!” Liễu Thiên lại nói.
“Ừm! Về ăn trưa thôi!” Cơ Nhiên Phùng nghĩ lại lời nói của Liễu Thiên thì cũng cảm thấy đúng.
Bao nhiêu năm tháng bao nhiêu thời gian mà cũng chỉ có vài người đạt được truyền thừa. Mà gia tộc cũng cử biết bao nhiêu cao thủ kỳ đạo đến nhưng cũng trắng tay đi về. Như vậy thấy được cái này không thể cưỡng cầu được, tất cả chỉ một chữ duyên. Cơ Nhiên Phùng được một chữ duyên này nên trên đường về vẻ mặt hắn lúc nào cũng hớn hở cười nói với Liễu Thiên. Còn Liễu Thiên cũng chỉ biết cố đáp lại.
Thiên đại cơ duyên không biết là gì nhưng Liễu Thiên biết không phải rơi vào mình nên lúc đầu hắn có chút tiếc nuối nhưng rất nhanh cũng quên đi. Bởi vì hắn nghĩ lại thì mình cũng có thu hoạch. Hôm nay từ khoảnh khắc lăng kính phân tán ánh sáng thành nhiều màu kia trong đầu hắn cũng có một dị thuật được gợi ý. Hắn không biết có phải thần dịch còn sót lại trợ giúp hay một thứ gì đó đã khiến hắn hiểu được môn dị thuật hệ quang kia. Dị thuật tốn nhiều thời gian nên chưa luyện được nhưng có còn hơn không.
…
Cách Thủy Tiên phong hơn dặm về phía Tây có một đỉnh núi bị cắt ngang lưng trừng tạo lên một mặt phẳng rộng vài mẫu. Mặt phẳng đó được kiến tạo thành một quảng trường lớn với một đấu trường có đường kính hơn hai chục trượng ở trung tâm. Xung quanh viền ngoài quảng trường đều là những căn nhà cao hơn chục trượng, kiểu dáng đơn giản không hoa văn cầu kì chỉ có những cột lớn làm cho những căn nhà này chắc chắn vô cùng.
Sang chiều, trời đang ánh nắng chói chang, nhưng lại có gió lớn nên không khí khá thoáng đãng. Khi này, trên những căn nhà được xây quanh sân này đang có rất nhiều người ngồi đang thoải mái ngồi ở các tầng khác nhau nhìn xuống trung tâm của Võ đài.
Ở trung tâm của võ đài lúc này có ba người đang đứng, trong đó gồm hai thiếu niên và một trung niên. Hai thiếu niên độ tuổi trên dưới hai mươi, dáng người đều cân đối gọn gàng, gương mặt cũng bình thường nhìn có điểm giống nhau. Trung niên kia thì gương mặt có phần dữ tợn, da đen, thân hình to lớn nhìn không khác gì một viên quan trông coi âm phủ cả.
Vị trung niên kia khi này khẽ nói gì đó với hai người kia rồi từ từ lùi ra sau còn hai người kia rất nhanh thủ thế.
“A! Đó chẳng phải hai huynh đệ Cơ Ngọc Hưng và Cơ Bảo Hưng sao, quả nhiên ý trời a!” Cơ Nhiên Phùng và Liễu Thiên khi này mới bò đến một khán đài phía nam tầng thứ ba, Cơ Nhiên Phùng vừa nhìn xuống võ đài thấy hai người sắp tỷ thí là hai huynh đệ bên chi đối nghịch thì vui vẻ nói.
“Huynh biết hai người kia?” Liễu Thiên ngồi bên cạnh hỏi.
“Tất nhiên, cần gì hỏi! Hai tên này đều có tu vi trên ta một bậc, tính tình rất hống hách, đặc biệt là chúng là người của chi đang cạnh tranh với chi của chúng ta. Vì vậy ta thực sự rất ghét hai tên này.” Cơ Nhiên Phùng gật đầu từ từ nói, khi nhắc đến thân phận của hai tên kia thì giọng điệu lộ rõ sự chán ghét.
“Nhưng không phải để ý nữa vì ngay từ vòng ngoài đã có một tên bị loại. Haha! Cái này đúng là ý trời mà!” Cơ Nhiên Phùng lại vui vẻ nói thêm.
“Quanh đây khá đông người đang đứng xem nhưng Cơ Nhiên Phùng cũng không hề ngần ngại cứ thế nói như chỗ không người vậy. Xem ra sự đối nghịch trong gia tộc đã rất rõ ràng.” Liễu Thiên nhìn quanh một lượt thì không khỏi gật đầu thầm đánh giá.
“Đánh nhau rồi!” Liễu Thiên đang định nói thì bỗng thấy trên võ đài đã bắt đầu rồi nên hắn cũng quay ra nhìn xuống. Từ khán đài chỗ Liễu Thiên đang đứng đến nơi hai người kia tỷ võ rơi vào khoảng hai mươi trượng, khoảng cách này Liễu Thiên có thể thoải mái quan sát chiến đấu.
Trong võ đài, hai thiếu niên kia bắt đầu xuất chiêu! Cả hai đều có tu vi Khai Minh cảnh trung kỳ nên khi chiến đấu đa số đều là dùng dị thuật công kích.
Một kẻ dùng hỏa thuật, một kẻ dùng thủy thuật. Hỏa quyền như những con thương long cuồn cuộn bắn tới, thuỷ thuẫn tầng tầng lớp lớp như những đại môn liên tục được dựng lên.
Hỏa quyền bắn vào thủy thuẫn được dựng sẵn thì chỉ nghe thấy tiếng sèo sèo và những làn khói trắng bốc lên.
Thấy một màn này thiếu niên dùng hỏa thuật không tỏ vẻ gì cả mà chỉ khẽ nhếch mép một cái rồi hai tay đưa lên cao bắt đầu kết ấn. Hai tay hai kết ấn xong thì đưa sang hai bên, đồng thời một ngọn lửa lớn bùng lên trên hai tay. Ngay lúc này, hai tay của tên này đưa ra rồi rất nhanh lại hợp lại, hỏa mang chạm vào nhau thì bùng nổ tạo thành một hỏa cầu có bán kính hơn trượng. Hỏa cầu được hình thành trên không trung thì ngay tức khắc quay tròn rồi được ném về phía thiếu niên đang dùng thủy thuật phía đối diện.
Thiếu niên dùng thủy thuật khi này đang kết ấn thì vẻ mặt đại biến nhưng hắn cũng không có ý thối lui mà hai tay đang kết ấn bỗng dừng lại rồi xoay chuyển mấy lần. Ngay lúc này từ hai tay hắn một luồng hơi nước ầm ầm tuồn ra tạo thành sương mù phủ trắng cả một vùng xung quanh mấy trượng.
Rất nhanh hỏa cầu kia đã đến, nó bay thẳng vào trong đám sương mù vừa được tạo thành rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Toàn trường im lặng, thiếu niên dùng hỏa thuật thì nhíu mày cảnh giác nhìn vào đám sương mù.
“Vèo! Vèo!”
Từ trong đám sương mù hai vật thể trắng tinh bay ra nhắm thẳng hướng thiếu niên dùng hỏa thuật. Thiếu niên dùng hỏa thuật cũng phản ứng rất nhanh, hai tay khẽ vận một cái rồi liền xuất ra hai quyền.
“Phạch Phạch!”
Hai băng tiễn vỡ tan, băng tinh bắn tóe tung khắp mặt đất. Thế nhưng ngay lúc này, từ trong sương mù lúc này lại phóng ra hai luồng bạch quang nữa.
Nhưng vẫn như trước hai cái băng tiễn mới này không làm khó được thiếu niên dùng hỏa thuật, hắn chỉ đơn giản là dùng tay không đón đánh mà thôi.
“Không ổn!” Thế nhưng ngay lúc này, thiếu niên dùng hỏa thuật vẻ mặt đại biến nhìn quanh.
Không biết từ khi nào, xung quanh hắn sương mù đã phủ trắng, tầm nhìn của hắn chẳng mấy trốc đã giảm xuống rất nhiều. Mà không chỉ có thế những mũi băng tiễn cứ liên tục phóng ra từ nhiều hướng khác nhau làm cho hắn không thể dùng dị thuật phá bỏ sương mù được đồng thời cũng bị đưa vào thể phòng thủ.
Tên này đứng trong màn sương mù chống đỡ băng tiễn một hồi thì vẻ mặt bỗng trở lên âm độc. Hắn một tay đón đỡ băng tiễn, một tay đưa lên miệng khẽ cắn một cái rồi liền kết ấn liên tục kệ cho máu chảy đầy bàn tay.
Lúc này chỉ thấy theo kết ấn, cơ thể tên này bỗng biến dạng, toàn thân hắc khí tràn ra bao bọc, hắc khi vặn vẹo mấy lần rồi lại bị cơ thể thiếu niên này hút ngược trở lại và hắn cũng biến thành một người với làn da đen bóng. Chỉ sau một chút, tên này đã thành một người với gương mặt đen bóng, trên gương mặt đó chỉ hở ra hai còn mắt đang đảo quanh nhìn rất ghê người.
Băng tiễn vẫn từ nhiều điểm khác nhau trong làn sương mù vẫn đều đặn phóng ra nhưng thiếu niên với làn da đen kia không cần vận quyền đón đỡ nữa, hai tay hắn lúc này lại kết một ấn khác.
Những băng tiễn kia lúc này bắn vào người hắn thì ngay tức khắc vỡ vụn, những âm thanh “phành phành” liên tục vang lên, quần áo của thiếu niên da đen này rách dần nhưng nhìn kỹ thì cơ thể màu đen kia không hề chầy xước dù chỉ một vết.
“Hừ!” Trong làn sương mù một tiếng hừ lạnh truyền ra sau đó là những âm thanh ù ù như tiếng cối say vang lên, theo đó sương mù xung quanh bỗng nhiên quay tròn và tốc độ mỗi lúc một nhanh.
“Hai tên khốn này! Tỷ thí kiểu này thì ai mà xem được!” Liễu Thiên ngồi trên đài nhìn xuống tức giận mắng. Hắn khi này quả nhiên chỉ thấy trên sân là một lớp sương mù dày đặc đang từ từ chuyển động còn những thứ diễn ra bên trong thì hắn không hề biết.
“Cái này ta cũng chịu, với đẳng cấp của chúng ta thì thần thức chưa đủ để đi xa trong điều kiện sương mù như vậy. Nhãn thuật cũng không phải như chúng ta đã luyện được. Vì vậy mai kia chiến đấu cũng phải để ý những kẻ dùng thuật ẩn thân và cải biến thiên địa thế này.” Cơ Nhiên Phùng khi này vẻ mặt ngưng trọng nói.
Cơ Nhiên Phùng sao lại không biết dị thuật tạo sương mù kia, nó là sự kết hợp của ba hệ dị thuật khác nhau tạo thành. Đầu tiên là dùng nguyên thần tạo nước trong cơ thể rồi lại tự nung nóng cơ thể để tạo thành hơi nước sau đó toát ra, khi lượng hơi nước toát ra thì môi trường xung quanh phải có nhiệt độ đủ thấp thì mới tạo lên sương mù được. Tên thiếu niên kia không biết từ khi nào đã dùng dị thuật làm lạnh cả võ đài, lại nói chứ với thời tiết như ngày hôm nay để làm được thì không phải chuyện dễ dàng gì. Chính điều này khiến Cơ Nhiên Phùng sợ hãi không thôi.
Trên một khán đài hướng chính Nam, tại tầng chín, nơi đây đều là tầng lớp cao tầng của Cơ gia và những vị khách quý đang ngồi quan chiến.
“Hai đứa này tiến bộ rất nhanh, Lữ Kha ngươi thật biết dậy con.” Cơ Thường ngồi trên cao nhất gật gật đầu nhìn một vị trung niên khen ngợi.
“Đa tạ gia tổ khen ngợi!” Trung niên kia vui vẻ cung kính nói.
“Đáng tiếc là Thương Vũ tu vi quá cao không ta cũng muốn nó tham gia để nâng cao khả năng chiến đấu!” Một vị trung niên to béo ngồi cạnh Cơ Triết Dương thở dài nói.
“Ngươi không cần lo lắng nhiều, ở Kỳ Nhân các không thiếu gì đối thủ cho nó luyện tập. Ở đó mới là môi trường tranh đấu thật sự!” Cơ Thường nghe vậy liền lắc đầu nói.
“Cơ huynh nói phải! Tiểu đồ quả nhiên tiền đồ vô lượng, mai kia nhất định có chỗ đứng trong tông môn, Cơ gia khi đó cũng được hưởng lợi không ít!” Hàn Kiếm Kinh ngồi cạnh Cơ Thường gật gật đầu nói.
“Cái đó còn phải nhờ cậy Hàn huynh rồi!” Cơ Thường khách sáo cười nói.
“Haha! Chúng ta tiếp túc quan sát trận chiến kia thôi!” Hàn Kiếm Kinh cũng cười lớn nói rồi lại hướng võ đài phía dưới.
Trên đài sương mù quay trong mỗi lúc một nhanh, bây giờ đã tạo thành một cơn lốc. Nhìn từ trên cao nhìn xuống thì thấy tâm của cơn lốc kia có một thiếu niên da đen kịt đang đứng đó hai tay đưa ra trước đang điều khiển gì đó còn thiếu niên dùng thủy thuật vẫn chốn không thấy đâu.
Thế rồi cơn lốc kia mỗi lúc một mạnh, thiếu niên hắc nhân lúc này một thân áo xanh bên ngoài bị cắt cho rách tả tơi để nộ ra cơ thể bên trong cũng là một màu đen. Thế nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình thản vô cùng, những nhát cắt của luồng khí kia không hề làm tên này bị thương.
“Haha! Cái gì cũng có nguyên do của nó, ta không hiểu về kỳ đạo không có được là đúng rồi. Mà lại nói kiếm pháp của Thông Thiên Kiếm Lão không hợp với ta. Ta chủ tu lấy kiếm khiển nguyên, còn ngài lại là lấy nguyên khiển kiếm. Hai thứ tuy nói là có thể hỗ trợ kết hợp với nhau nhưng thực ra vẫn có khác biệt rất lớn!” Liễu Thiên khẽ cười rồi lại lắc đầu từ từ giải thích.
“Kiếm đạo ta cũng không hiểu lắm, khí kiếm cái gì ta cũng chẳng rõ! Mà vậy cũng tốt, nàng có được kiếm phổ thì đối với chúng ta cũng thân thiết hơn.” Cơ Nhiên Phùng lắc đầu thở dài sau đó lại vui vẻ nói.
“Ài! Lại nghĩ đến vấn đề đó rồi! Thôi chúng ta về thôi!” Liễu Thiên chán nản nói.
“Nhưng ta vẫn cảm thấy tiếc cho đệ, chuyến đi này không được cái gì, hay ngươi cứ ngồi thử vào nghiên cứu xem!” Cơ Nhiên Phùng nghĩ nghĩ gì đó rồi lại lắc đầu kéo Liễu Thiên ngồi xuống nói.
“Hừ, mình cũng được một thuật rồi! Tên này tưởng mình không được gì nên cứ cố giúp mình đây. Kể ra đối với mình rất tốt a!” Liễu Thiên cười khổ thầm nghĩ, hắn đành làm theo ngồi xuống nhìn vào bàn cờ một hồi rồi lại ngẩng lên mỉm cười nói:
“Huynh nghĩ cứ ngồi vào đây là có dị thuật mang về sao, trường hợp của hai người là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Ngàn lần may ra có một, đây không phải là thương điếm đâu.”
“Thôi chúng ta về thôi! Đệ được dẫn đi đến đây chơi đã cảm thấy vui rồi!” Liễu Thiên lại nói.
“Ừm! Về ăn trưa thôi!” Cơ Nhiên Phùng nghĩ lại lời nói của Liễu Thiên thì cũng cảm thấy đúng.
Bao nhiêu năm tháng bao nhiêu thời gian mà cũng chỉ có vài người đạt được truyền thừa. Mà gia tộc cũng cử biết bao nhiêu cao thủ kỳ đạo đến nhưng cũng trắng tay đi về. Như vậy thấy được cái này không thể cưỡng cầu được, tất cả chỉ một chữ duyên. Cơ Nhiên Phùng được một chữ duyên này nên trên đường về vẻ mặt hắn lúc nào cũng hớn hở cười nói với Liễu Thiên. Còn Liễu Thiên cũng chỉ biết cố đáp lại.
Thiên đại cơ duyên không biết là gì nhưng Liễu Thiên biết không phải rơi vào mình nên lúc đầu hắn có chút tiếc nuối nhưng rất nhanh cũng quên đi. Bởi vì hắn nghĩ lại thì mình cũng có thu hoạch. Hôm nay từ khoảnh khắc lăng kính phân tán ánh sáng thành nhiều màu kia trong đầu hắn cũng có một dị thuật được gợi ý. Hắn không biết có phải thần dịch còn sót lại trợ giúp hay một thứ gì đó đã khiến hắn hiểu được môn dị thuật hệ quang kia. Dị thuật tốn nhiều thời gian nên chưa luyện được nhưng có còn hơn không.
…
Cách Thủy Tiên phong hơn dặm về phía Tây có một đỉnh núi bị cắt ngang lưng trừng tạo lên một mặt phẳng rộng vài mẫu. Mặt phẳng đó được kiến tạo thành một quảng trường lớn với một đấu trường có đường kính hơn hai chục trượng ở trung tâm. Xung quanh viền ngoài quảng trường đều là những căn nhà cao hơn chục trượng, kiểu dáng đơn giản không hoa văn cầu kì chỉ có những cột lớn làm cho những căn nhà này chắc chắn vô cùng.
Sang chiều, trời đang ánh nắng chói chang, nhưng lại có gió lớn nên không khí khá thoáng đãng. Khi này, trên những căn nhà được xây quanh sân này đang có rất nhiều người ngồi đang thoải mái ngồi ở các tầng khác nhau nhìn xuống trung tâm của Võ đài.
Ở trung tâm của võ đài lúc này có ba người đang đứng, trong đó gồm hai thiếu niên và một trung niên. Hai thiếu niên độ tuổi trên dưới hai mươi, dáng người đều cân đối gọn gàng, gương mặt cũng bình thường nhìn có điểm giống nhau. Trung niên kia thì gương mặt có phần dữ tợn, da đen, thân hình to lớn nhìn không khác gì một viên quan trông coi âm phủ cả.
Vị trung niên kia khi này khẽ nói gì đó với hai người kia rồi từ từ lùi ra sau còn hai người kia rất nhanh thủ thế.
“A! Đó chẳng phải hai huynh đệ Cơ Ngọc Hưng và Cơ Bảo Hưng sao, quả nhiên ý trời a!” Cơ Nhiên Phùng và Liễu Thiên khi này mới bò đến một khán đài phía nam tầng thứ ba, Cơ Nhiên Phùng vừa nhìn xuống võ đài thấy hai người sắp tỷ thí là hai huynh đệ bên chi đối nghịch thì vui vẻ nói.
“Huynh biết hai người kia?” Liễu Thiên ngồi bên cạnh hỏi.
“Tất nhiên, cần gì hỏi! Hai tên này đều có tu vi trên ta một bậc, tính tình rất hống hách, đặc biệt là chúng là người của chi đang cạnh tranh với chi của chúng ta. Vì vậy ta thực sự rất ghét hai tên này.” Cơ Nhiên Phùng gật đầu từ từ nói, khi nhắc đến thân phận của hai tên kia thì giọng điệu lộ rõ sự chán ghét.
“Nhưng không phải để ý nữa vì ngay từ vòng ngoài đã có một tên bị loại. Haha! Cái này đúng là ý trời mà!” Cơ Nhiên Phùng lại vui vẻ nói thêm.
“Quanh đây khá đông người đang đứng xem nhưng Cơ Nhiên Phùng cũng không hề ngần ngại cứ thế nói như chỗ không người vậy. Xem ra sự đối nghịch trong gia tộc đã rất rõ ràng.” Liễu Thiên nhìn quanh một lượt thì không khỏi gật đầu thầm đánh giá.
“Đánh nhau rồi!” Liễu Thiên đang định nói thì bỗng thấy trên võ đài đã bắt đầu rồi nên hắn cũng quay ra nhìn xuống. Từ khán đài chỗ Liễu Thiên đang đứng đến nơi hai người kia tỷ võ rơi vào khoảng hai mươi trượng, khoảng cách này Liễu Thiên có thể thoải mái quan sát chiến đấu.
Trong võ đài, hai thiếu niên kia bắt đầu xuất chiêu! Cả hai đều có tu vi Khai Minh cảnh trung kỳ nên khi chiến đấu đa số đều là dùng dị thuật công kích.
Một kẻ dùng hỏa thuật, một kẻ dùng thủy thuật. Hỏa quyền như những con thương long cuồn cuộn bắn tới, thuỷ thuẫn tầng tầng lớp lớp như những đại môn liên tục được dựng lên.
Hỏa quyền bắn vào thủy thuẫn được dựng sẵn thì chỉ nghe thấy tiếng sèo sèo và những làn khói trắng bốc lên.
Thấy một màn này thiếu niên dùng hỏa thuật không tỏ vẻ gì cả mà chỉ khẽ nhếch mép một cái rồi hai tay đưa lên cao bắt đầu kết ấn. Hai tay hai kết ấn xong thì đưa sang hai bên, đồng thời một ngọn lửa lớn bùng lên trên hai tay. Ngay lúc này, hai tay của tên này đưa ra rồi rất nhanh lại hợp lại, hỏa mang chạm vào nhau thì bùng nổ tạo thành một hỏa cầu có bán kính hơn trượng. Hỏa cầu được hình thành trên không trung thì ngay tức khắc quay tròn rồi được ném về phía thiếu niên đang dùng thủy thuật phía đối diện.
Thiếu niên dùng thủy thuật khi này đang kết ấn thì vẻ mặt đại biến nhưng hắn cũng không có ý thối lui mà hai tay đang kết ấn bỗng dừng lại rồi xoay chuyển mấy lần. Ngay lúc này từ hai tay hắn một luồng hơi nước ầm ầm tuồn ra tạo thành sương mù phủ trắng cả một vùng xung quanh mấy trượng.
Rất nhanh hỏa cầu kia đã đến, nó bay thẳng vào trong đám sương mù vừa được tạo thành rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Toàn trường im lặng, thiếu niên dùng hỏa thuật thì nhíu mày cảnh giác nhìn vào đám sương mù.
“Vèo! Vèo!”
Từ trong đám sương mù hai vật thể trắng tinh bay ra nhắm thẳng hướng thiếu niên dùng hỏa thuật. Thiếu niên dùng hỏa thuật cũng phản ứng rất nhanh, hai tay khẽ vận một cái rồi liền xuất ra hai quyền.
“Phạch Phạch!”
Hai băng tiễn vỡ tan, băng tinh bắn tóe tung khắp mặt đất. Thế nhưng ngay lúc này, từ trong sương mù lúc này lại phóng ra hai luồng bạch quang nữa.
Nhưng vẫn như trước hai cái băng tiễn mới này không làm khó được thiếu niên dùng hỏa thuật, hắn chỉ đơn giản là dùng tay không đón đánh mà thôi.
“Không ổn!” Thế nhưng ngay lúc này, thiếu niên dùng hỏa thuật vẻ mặt đại biến nhìn quanh.
Không biết từ khi nào, xung quanh hắn sương mù đã phủ trắng, tầm nhìn của hắn chẳng mấy trốc đã giảm xuống rất nhiều. Mà không chỉ có thế những mũi băng tiễn cứ liên tục phóng ra từ nhiều hướng khác nhau làm cho hắn không thể dùng dị thuật phá bỏ sương mù được đồng thời cũng bị đưa vào thể phòng thủ.
Tên này đứng trong màn sương mù chống đỡ băng tiễn một hồi thì vẻ mặt bỗng trở lên âm độc. Hắn một tay đón đỡ băng tiễn, một tay đưa lên miệng khẽ cắn một cái rồi liền kết ấn liên tục kệ cho máu chảy đầy bàn tay.
Lúc này chỉ thấy theo kết ấn, cơ thể tên này bỗng biến dạng, toàn thân hắc khí tràn ra bao bọc, hắc khi vặn vẹo mấy lần rồi lại bị cơ thể thiếu niên này hút ngược trở lại và hắn cũng biến thành một người với làn da đen bóng. Chỉ sau một chút, tên này đã thành một người với gương mặt đen bóng, trên gương mặt đó chỉ hở ra hai còn mắt đang đảo quanh nhìn rất ghê người.
Băng tiễn vẫn từ nhiều điểm khác nhau trong làn sương mù vẫn đều đặn phóng ra nhưng thiếu niên với làn da đen kia không cần vận quyền đón đỡ nữa, hai tay hắn lúc này lại kết một ấn khác.
Những băng tiễn kia lúc này bắn vào người hắn thì ngay tức khắc vỡ vụn, những âm thanh “phành phành” liên tục vang lên, quần áo của thiếu niên da đen này rách dần nhưng nhìn kỹ thì cơ thể màu đen kia không hề chầy xước dù chỉ một vết.
“Hừ!” Trong làn sương mù một tiếng hừ lạnh truyền ra sau đó là những âm thanh ù ù như tiếng cối say vang lên, theo đó sương mù xung quanh bỗng nhiên quay tròn và tốc độ mỗi lúc một nhanh.
“Hai tên khốn này! Tỷ thí kiểu này thì ai mà xem được!” Liễu Thiên ngồi trên đài nhìn xuống tức giận mắng. Hắn khi này quả nhiên chỉ thấy trên sân là một lớp sương mù dày đặc đang từ từ chuyển động còn những thứ diễn ra bên trong thì hắn không hề biết.
“Cái này ta cũng chịu, với đẳng cấp của chúng ta thì thần thức chưa đủ để đi xa trong điều kiện sương mù như vậy. Nhãn thuật cũng không phải như chúng ta đã luyện được. Vì vậy mai kia chiến đấu cũng phải để ý những kẻ dùng thuật ẩn thân và cải biến thiên địa thế này.” Cơ Nhiên Phùng khi này vẻ mặt ngưng trọng nói.
Cơ Nhiên Phùng sao lại không biết dị thuật tạo sương mù kia, nó là sự kết hợp của ba hệ dị thuật khác nhau tạo thành. Đầu tiên là dùng nguyên thần tạo nước trong cơ thể rồi lại tự nung nóng cơ thể để tạo thành hơi nước sau đó toát ra, khi lượng hơi nước toát ra thì môi trường xung quanh phải có nhiệt độ đủ thấp thì mới tạo lên sương mù được. Tên thiếu niên kia không biết từ khi nào đã dùng dị thuật làm lạnh cả võ đài, lại nói chứ với thời tiết như ngày hôm nay để làm được thì không phải chuyện dễ dàng gì. Chính điều này khiến Cơ Nhiên Phùng sợ hãi không thôi.
Trên một khán đài hướng chính Nam, tại tầng chín, nơi đây đều là tầng lớp cao tầng của Cơ gia và những vị khách quý đang ngồi quan chiến.
“Hai đứa này tiến bộ rất nhanh, Lữ Kha ngươi thật biết dậy con.” Cơ Thường ngồi trên cao nhất gật gật đầu nhìn một vị trung niên khen ngợi.
“Đa tạ gia tổ khen ngợi!” Trung niên kia vui vẻ cung kính nói.
“Đáng tiếc là Thương Vũ tu vi quá cao không ta cũng muốn nó tham gia để nâng cao khả năng chiến đấu!” Một vị trung niên to béo ngồi cạnh Cơ Triết Dương thở dài nói.
“Ngươi không cần lo lắng nhiều, ở Kỳ Nhân các không thiếu gì đối thủ cho nó luyện tập. Ở đó mới là môi trường tranh đấu thật sự!” Cơ Thường nghe vậy liền lắc đầu nói.
“Cơ huynh nói phải! Tiểu đồ quả nhiên tiền đồ vô lượng, mai kia nhất định có chỗ đứng trong tông môn, Cơ gia khi đó cũng được hưởng lợi không ít!” Hàn Kiếm Kinh ngồi cạnh Cơ Thường gật gật đầu nói.
“Cái đó còn phải nhờ cậy Hàn huynh rồi!” Cơ Thường khách sáo cười nói.
“Haha! Chúng ta tiếp túc quan sát trận chiến kia thôi!” Hàn Kiếm Kinh cũng cười lớn nói rồi lại hướng võ đài phía dưới.
Trên đài sương mù quay trong mỗi lúc một nhanh, bây giờ đã tạo thành một cơn lốc. Nhìn từ trên cao nhìn xuống thì thấy tâm của cơn lốc kia có một thiếu niên da đen kịt đang đứng đó hai tay đưa ra trước đang điều khiển gì đó còn thiếu niên dùng thủy thuật vẫn chốn không thấy đâu.
Thế rồi cơn lốc kia mỗi lúc một mạnh, thiếu niên hắc nhân lúc này một thân áo xanh bên ngoài bị cắt cho rách tả tơi để nộ ra cơ thể bên trong cũng là một màu đen. Thế nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình thản vô cùng, những nhát cắt của luồng khí kia không hề làm tên này bị thương.
/240
|