Thư viện lại trở lại yên tĩnh, Liễu Thiên giờ đang ngồi ở một cái bàn cạnh cửa sổ. Hắn đang đọc cuốn sách vừa lấy được, cuốn Tam đại kỷ nguyên.
Hắn ngồi đó tập trung đọc đến gần trưa mới dừng lại. Lúc này, hắn cũng đã nắm được thông tin trong cuốn sách.
“Cuốn này cũng chỉ là một cuốn tái bản chứ không phải là cuốn từ thời xưa thuật lại. Vì vậy nó cũng viết khá ngắn gon, mình đọc chưa đầy hai tiếng đã xong rồi!” Liễu Thiên gấp sách lại rồi đưa ra đánh giá của mình đồng thời hắn cũng thống kê lại kiến thức vừa đọc được.
Cụ thể thì Từ thời cổ xưa đến nay được chia ra làm ba thời kỳ chính lần lượt là Sơ Khai, Hoàng Nguyên và Ngũ Phiến.
Thời Sơ Khai thì không được nhắc đến, trong đây chỉ nói đến thời kỳ Hoàng Nguyên và Ngũ Phiến mà thôi.
Hoàng Nguyên kỳ bắt đầu từ bao giờ thì không dõ nhưng nó là thời kỳ loạn lạc. Ở thời đó có vô số tông môn cùng những thế lực tu luyện khác nhau. Thời kỳ này diễn ra bao lâu thì cũng không rõ nhưng nó đã được kết thúc bằng một sự kiện.
Kết thúc của thời kỳ đó chính là sự xuất hiện của thập tâm thiên nhân.
Thập tam thiên nhân kia lập ra mười ba tông phái, sau đó do họ quá mạnh lên đã dần bành trướng được một vùng đất rộng lớn. Trong vùng đất đó chỉ có mười ba tông môn mà thôi, những tông môn nhỏ lẻ bị xóa tên hết, tất cả bị thôn tính, các quốc gia, hoàng triều cũng bị thống nhất hết!
Thế nhưng rồi cái gì cũng có giới hạn, khi một sự diễn ra quá lâu thi con người sẽ kịp phản ứng.
Lúc đó những thế lực lớn còn lại không đứng im chịu chết.
Khi đó các thế lực còn lại đã lập ra một liên minh có tên là Nhân Tông minh, và liên minh này chống lại thập tam thiên nhân.
Thập tam thiên nhân quả nhiên rất mạnh, mười ba tông môn của họ cũng rất khủng bố nhưng vẫn không thể nào chống lại cả thiên hạ rộng lớn với số lượng cao thủ nhiều không kể siết được.
Kết quả là hai bên lâm vào tình trạng chiến tranh liên miên không bên nào giành lợi thế hoàn toàn cả.
Thế giằng co kéo dài mấy trăm năm mà không có kết quả gì, mà khi đó sự sâm lấn của hai phiến lục địa kia đã làm cho các vị thủ lĩnh hai bên phải đưa ra quyết định.
Cuối cùng tất cả đã phải tổ chức một cuộc đàm phán trong phiến Sinh Địa.
Cuộc họp này chính là sự kiện kết thúc thời kỳ Hoang Nguyên và mở ra thời kỳ Ngũ Phiến.
Cuộc họp đó đã quyết định là chia Sinh Địa ra làm ba phiến thiên địa. Chúng lần lượt có tên gọi là Hoàng Địa, Nhân Địa và Trung Địa. Tên của phiến Hoàng Địa chính là do thập tam thiên tinh đặt ra.
Theo đây thì Hoàng Địa là vùng đất của thập tam thiên tinh chiếm được. Sau đó thập tam thiên nhân định hợp nhất cả phiến này lại thành một quốc gia như đã định nhưng vì diện tích của nó quá lớn lên đã để như cũ và lập nên thập tam quốc. Nhất Xuân quốc là một trong số đó.
Nhân Địa chính là nơi của các thế lực lớn của nhân tộc còn lại, tất cả tập trung về đó. Nơi đó vẫn có nhiều quốc gia và tông môn, có tông môn thì chỉ bằng một góc của Kỳ Nhân các nhưng cũng có những thế lực không kém thậm trí còn hơn Kỳ Nhân các. Đứng đầu phiến thiên địa này là Phần Thiên Kiếm Tông.
Trung Địa là nơi được cắt ra, ở đó có quá nhiều chủng tộc, nhân tộc ở đó rất thưa thớt nên vùng đó lại được chia làm vùng trung gian giữa hai phiến Hoàng Địa và Nhân Địa. Nơi đây thành vùng đất hỗn loạn nhất và nó cũng là vùng đất nhiều thách thức nhất. Sau nhiều năm phát triện thì vùng đất Trung Địa này đã thành nơi đáng để đi nhất cho một dị giả.
Phiến Sinh Địa trước kia đã được chia làm ba, đánh dấu một thời kỳ mới.
Từ đó thế giới này được chia ra làm năm phiến thiên địa, thời kỳ này được đặt tên là Ngũ Phiến. Và Liễu Thiên cũng đang sống trong thời kỳ Ngũ Phiến này.
Năm phiến thiên địa lúc này lần lượt là Linh Địa, Tà Địa, Trung Địa, Hoàng Địa và Nhân Địa. Trong năm phiến thì chỉ có phiến Hoàng Địa là ổn định nhất.
Liễu Thiên đứng dậy, hắn gọi Hà Minh: “Xong chưa? Chúng ta đi ăn cơm thôi, chiều còn phải đến võ đường!”
“Ừm! Đi thôi!” Hà Minh cũng đứng dậy nói.
Cả hai trả sách xong thì liền hướng phòng ăn tân quán mà đi.
“Hôm nay thật cảm ơn ngươi!” Hà Minh vừa đi vừa dùng vẻ mặt cảm kích nói.
Liễu Thiên nhíu mày, hắn vẻ mặt không hài lòng nói: “Bạn bè gặp nạn mà không giúp thì gọi gì là bạn, mà huống hồ sáng nay vì ta mà người cũng phải phạt cùng còn gì!”
“Bạn bè thì không cần nghĩ nhiều! Đi ăn cơm thôi!” Liễu Thiên bá vai Hà Minh kéo đi.
Hà Minh mỉm cười, hắn không nói gì nhưng trong lòng thì lại cảm thấy rất ấm áp. Hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy, hắn khi này tự hỏi đây là bằng hữu chi giao ư, đây mới thực sự là bạn bè ư? Bạn bè chính là chia sẻ buồn vui ư? Có bạn là thế này ư?...
Ánh nắng trói trang trải dài khắp nơi, mặt hồ lăn tăn gợn sóng phản chiếu ánh nắng tạo lên những hình ảnh trói mắt, ở viền hồ những chiếc là theo gió chao lượn rơi xuống mặt nước rồi lại theo làn nước dập dềnh trôi nổi.
Tại dãy nhà ăn, ở một dãy bàn gần hồ, mấy người Liễu Thiên đang ngồi ăn trưa.
“Sao Hà Minh bị đánh? Bọn nào thế?” Tằng Nhất nhăn mày hỏi.
“Không sao qua rồi! Chúng ta ăn cơm đi!” Hà Minh xua tay nói.
Liễu Thiên cũng gật đầu nói: “Ăn cơm thôi, mai kia luyện tập giỏi lên thì sẽ không còn kẻ nào động vào chúng ta nữa.”
Tằng Nhất có vẻ vẫn không bằng lòng bỏ qua như vậy nhưng hắn cũng không cố hỏi nữa.
Ba người lại bắt đầu ăn cơm, đang ăn cơm thì Tằng Nhất nghĩ gì đó rồi liền nói: “Các ngươi có biết hôm nay ta đã tìm hiểu xem nữ đệ tử tóc đỏ hôm qua là ai rồi!”
“Là ai?” Liễu Thiên cùng Hà Minh đều ngẩng lên hỏi.
“Thương Quan Nhu Vân!” Tằng Nhất liền đáp.
Phì!
Liễu Thiên tý nữa thì phì cơm đang ăn ra người Tằng Nhất, hắn lắc đầu vẻ mặt không tin nói: “Nhu cái con khỉ, tính cách dữ dằn như sư tử hà đông ý!”
Tằng Nhất không biết sư tử hà đông là gì nhưng hắn biết chắc chắn không phải là một danh hiệu dễ nghe.
Nên ngay tức khắc hắn bịt mồm Liễu Thiên lại nhỏ nhẹ nói: “Im nghe ta nói hết đã!”
Tằng Nhất lại nói tiếp: “Thượng Quan gia tộc chắc các ngươi cũng đã nghe qua?”
Hà Minh lúc này liền gật đầu vẻ mặt kể nể nói: “Cái này ta biết! Thượng Quan gia tộc là một trong ba gia tộc lớn nhất Nhất Xuân Quốc. Nghe nói gia chủ của Thượng Quan gia tộc là Thượng Quan Ngạo đã tiến vào đẳng cấp Tiên giả rồi. Trong Kỳ Nhân các cũng có rất nhiều vị chấp sự quản sự trưởng não là người của Thượng Quan gia tộc. Thế lực của gia tộc phải nói là quá lớn, chúng ta không thể biết hết về họ được.
“Nhưng không hiểu sao Thượng Quan gia tộc lại có người mười hai tuổi mới tiến nhập Kỳ Nhân các? Ta từng nghe nói những người của Thượng Quan gia tộc gia nhập Kỳ Nhân các đa số đều dưới mười tuổi, mà hầu như đều gia nhập vào bốn đội đặc biệt mà thôi?” Hà Minh lại tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
Tằng Nhất ăn một miếng cơm rồi liền giải thích: “Nhưng lần này lại khác, Thượng Quan Nhu Vân là trường hợp đặc biệt. Ta nghe nói đâu nàng là tiểu công chúa của Thượng Quan gia tộc. Cao tầng của Thương Quan gia chính vì sợ nàng ra nhập cuộc sống tự lập quá sớm nên lại xảy ra bất trắc nên đã để đến bây giờ mới đưa nàng đến Kỳ Nhân các.
Đồng thời đi cùng nàng cũng có bốn nữ đệ tử của Thượng Quan gia tộc nữa.”
“Thế thì có gì mà đáng sợ cơ chứ, chỉ dựa vào gia tộc mà thôi.” Liễu Thiên bĩu môi nói.
“Nói vậy không đúng!” Tằng Nhất lắc đầu lại nói: “Nàng ta đã đạt đến Khai Minh cảnh rồi. Nghe nói công pháp tu luyện cũng rất cao thâm rồi, mà lại có thể dùng được cả dị thuật nhị giai hệ kim nữa.”
Hà Minh vẻ mặt đại biến nói: “Dị thuật nhị giai, hệ kim!”
“Sao lợi hại lắm à?” Liễu Thiên quay sang Hà Minh hỏi.
“Trong dị thuật có chia ra làm ba nộ tuyến là ngũ hành, ngoại thiên và nội thể.”
Hà Minh giải thích: “Mà trong ngũ hành thì mỗi nguyên tố đều có đặc thù riêng của mình nhưng Kim hệ thì khó tấn cấp nhất. Dị thuật nhị giai hệ kim là rất kinh khủng, nếu như nói nó so sánh với các hệ khác thì hơn hẳn một tầng sức mạnh.”
“Không chỉ có vậy, tu luyện dị thuật hệ kim nghe nói phải chịu rất nhiều đau khổ, đồng thời cũng phải có thiên phú dị bẩm mới có thể luyện được nhị giai trở lên!” Tằng Nhất lại nói thêm.
“Nghe rất ghê gớm a! Nhưng phải xem qua một lần mới biết được!”
Liễu Thiên gật đầu nói sau đó lại cảm thấy khó hiểu hỏi: “Đã Khai Minh cảnh thì sao còn phải học cùng chúng ta?”.
“Đây là quy tắc! Dù Thượng Quan gia tộc hay kể cả con cháu của tông chủ cũng phải làm theo. Không một đệ tử nào tiến vào nội môn mà chưa qua một năm đào tạo cơ bản cả ở Ngoại viện cả.” Hà Minh liền nói.
“Có một điều không hiểu là tại sao nàng lại vào đội mười hai này? Theo lý những người có cảnh giới cao hơn nhiều lần so với tiêu chuẩn thì phải vào Tứ Tượng đội mới đúng!” Tằng Nhất lúc này nhíu mày lắc đầu nói.
Thế là cả ba cùng suy tư một hồi!
Liễu Thiên bỗng nhiên cười rồi nói: “Suy nghĩ nhiều làm gì, từ sau tránh ra là được. Chúng ta cứ tu luyện chăm chỉ sẽ có ngày…”
“Mọi người chạy đi đâu thế kia?”Liễu Thiên đang nói thì nhìn ra hướng xa thấy mọi người đang lũ lượt chạy đi.
Tằng Nhất đứng dậy, hắn nhìn theo rồi nói: “Ăn xong chưa chúng ta đi xem náo nhiệt chút?”
“Xong rồi! Đi thôi!” Hà Minh cũng đứng dậy.
Cả ba rất nhanh chạy theo mấy đệ tử khác đi hướng ra quảng trưởng của ‘cung’ chạy đi.
Quảng trường nằm ở trung tâm của cung, hai bên của nó là hai khu tập luyện, mỗi khu rộng tầm mười mẫu cho đệ tử hai bên tân quán và thường quán luyện tập.
Quảng trường này rộng tầm hai mẫu được nát đá hoa cương đỏ, ở giữa có một cái đài cao tầm nửa trượng.
Đi qua học đường, chạy qua thư viện, đi qua sân tập của võ đường, cả ba người Liễu Thiên cũng đã nhìn thấy quảng trường của Cung.
Ở đó đang có rất nhiều người đứng xem, dưới ánh nắng buổi trưa rất gay gắt nhưng mọi người vẫn đang chăm chú không ai có ý định rời đi cả. Không những không có người về mà càng lúc mọi người lại đến càng đông!
Xác nhập vào vòng tròn lớn mấy trăm người này, ba người Liễu Thiên hướng ánh mắt về phía trung tâm của quảng trường.
Trên quảng trường có hai người, một nam một nữ đang đứng. Nam là một đệ tử tầm mười năm mười sáu tuổi, tên này có hai mắt dài hẹp, cái miệng khá rộng cùng một cái mũi cao nhọn làm cho hắn có một vẻ mặt đầy gian trá xảo quyệt.
Tên này thân mặc một bộ đồng phục xanh trắng giống như đám người Liễu Thiên, nhưng có điều khác là ở trên ống tay áo bên trái đã không còn biểu tượng của chi nữa. Như vậy chứng tỏ tên này là đệ tử bên thường quán luyện tập và chờ ngày đủ thực lực rồi thi thành nội môn đệ tử.
Nữ đệ tử kia tầm mười hai mười ba tuổi, mặc một bộ đồng phục như bao đệ tử khác, tên ống tay trái có ký hiệu của chi một. Nàng có gương mặt thanh tú, mắt to ngây thơ, môi hồng dễ thương, nước da trắng hồng đầy sức sống, mái tóc màu đỏ dài đến ngang lưng, dáng người nho nhỏ cân đối của một nữ nhi mới lớn.
Nàng đứng trên đài ánh mắt nhìn vu vơ về phía trước. Một gương mặt xinh đẹp bình thản vô tư cứ như chuyện trên đài không liên quan gì đến nàng vậy.
Tiểu cô nương này chính là Thượng Quan Nhu Vân mà mấy người Liễu Thiên vừa bàn đến.
“Hôm nay sẽ được xem sức mạnh của nàng rồi!” Liễu Thiên lúc này nhìn thấy thiếu nữ trên đài thì không khỏi mỉm cười nghĩ.
Hắn ngồi đó tập trung đọc đến gần trưa mới dừng lại. Lúc này, hắn cũng đã nắm được thông tin trong cuốn sách.
“Cuốn này cũng chỉ là một cuốn tái bản chứ không phải là cuốn từ thời xưa thuật lại. Vì vậy nó cũng viết khá ngắn gon, mình đọc chưa đầy hai tiếng đã xong rồi!” Liễu Thiên gấp sách lại rồi đưa ra đánh giá của mình đồng thời hắn cũng thống kê lại kiến thức vừa đọc được.
Cụ thể thì Từ thời cổ xưa đến nay được chia ra làm ba thời kỳ chính lần lượt là Sơ Khai, Hoàng Nguyên và Ngũ Phiến.
Thời Sơ Khai thì không được nhắc đến, trong đây chỉ nói đến thời kỳ Hoàng Nguyên và Ngũ Phiến mà thôi.
Hoàng Nguyên kỳ bắt đầu từ bao giờ thì không dõ nhưng nó là thời kỳ loạn lạc. Ở thời đó có vô số tông môn cùng những thế lực tu luyện khác nhau. Thời kỳ này diễn ra bao lâu thì cũng không rõ nhưng nó đã được kết thúc bằng một sự kiện.
Kết thúc của thời kỳ đó chính là sự xuất hiện của thập tâm thiên nhân.
Thập tam thiên nhân kia lập ra mười ba tông phái, sau đó do họ quá mạnh lên đã dần bành trướng được một vùng đất rộng lớn. Trong vùng đất đó chỉ có mười ba tông môn mà thôi, những tông môn nhỏ lẻ bị xóa tên hết, tất cả bị thôn tính, các quốc gia, hoàng triều cũng bị thống nhất hết!
Thế nhưng rồi cái gì cũng có giới hạn, khi một sự diễn ra quá lâu thi con người sẽ kịp phản ứng.
Lúc đó những thế lực lớn còn lại không đứng im chịu chết.
Khi đó các thế lực còn lại đã lập ra một liên minh có tên là Nhân Tông minh, và liên minh này chống lại thập tam thiên nhân.
Thập tam thiên nhân quả nhiên rất mạnh, mười ba tông môn của họ cũng rất khủng bố nhưng vẫn không thể nào chống lại cả thiên hạ rộng lớn với số lượng cao thủ nhiều không kể siết được.
Kết quả là hai bên lâm vào tình trạng chiến tranh liên miên không bên nào giành lợi thế hoàn toàn cả.
Thế giằng co kéo dài mấy trăm năm mà không có kết quả gì, mà khi đó sự sâm lấn của hai phiến lục địa kia đã làm cho các vị thủ lĩnh hai bên phải đưa ra quyết định.
Cuối cùng tất cả đã phải tổ chức một cuộc đàm phán trong phiến Sinh Địa.
Cuộc họp này chính là sự kiện kết thúc thời kỳ Hoang Nguyên và mở ra thời kỳ Ngũ Phiến.
Cuộc họp đó đã quyết định là chia Sinh Địa ra làm ba phiến thiên địa. Chúng lần lượt có tên gọi là Hoàng Địa, Nhân Địa và Trung Địa. Tên của phiến Hoàng Địa chính là do thập tam thiên tinh đặt ra.
Theo đây thì Hoàng Địa là vùng đất của thập tam thiên tinh chiếm được. Sau đó thập tam thiên nhân định hợp nhất cả phiến này lại thành một quốc gia như đã định nhưng vì diện tích của nó quá lớn lên đã để như cũ và lập nên thập tam quốc. Nhất Xuân quốc là một trong số đó.
Nhân Địa chính là nơi của các thế lực lớn của nhân tộc còn lại, tất cả tập trung về đó. Nơi đó vẫn có nhiều quốc gia và tông môn, có tông môn thì chỉ bằng một góc của Kỳ Nhân các nhưng cũng có những thế lực không kém thậm trí còn hơn Kỳ Nhân các. Đứng đầu phiến thiên địa này là Phần Thiên Kiếm Tông.
Trung Địa là nơi được cắt ra, ở đó có quá nhiều chủng tộc, nhân tộc ở đó rất thưa thớt nên vùng đó lại được chia làm vùng trung gian giữa hai phiến Hoàng Địa và Nhân Địa. Nơi đây thành vùng đất hỗn loạn nhất và nó cũng là vùng đất nhiều thách thức nhất. Sau nhiều năm phát triện thì vùng đất Trung Địa này đã thành nơi đáng để đi nhất cho một dị giả.
Phiến Sinh Địa trước kia đã được chia làm ba, đánh dấu một thời kỳ mới.
Từ đó thế giới này được chia ra làm năm phiến thiên địa, thời kỳ này được đặt tên là Ngũ Phiến. Và Liễu Thiên cũng đang sống trong thời kỳ Ngũ Phiến này.
Năm phiến thiên địa lúc này lần lượt là Linh Địa, Tà Địa, Trung Địa, Hoàng Địa và Nhân Địa. Trong năm phiến thì chỉ có phiến Hoàng Địa là ổn định nhất.
Liễu Thiên đứng dậy, hắn gọi Hà Minh: “Xong chưa? Chúng ta đi ăn cơm thôi, chiều còn phải đến võ đường!”
“Ừm! Đi thôi!” Hà Minh cũng đứng dậy nói.
Cả hai trả sách xong thì liền hướng phòng ăn tân quán mà đi.
“Hôm nay thật cảm ơn ngươi!” Hà Minh vừa đi vừa dùng vẻ mặt cảm kích nói.
Liễu Thiên nhíu mày, hắn vẻ mặt không hài lòng nói: “Bạn bè gặp nạn mà không giúp thì gọi gì là bạn, mà huống hồ sáng nay vì ta mà người cũng phải phạt cùng còn gì!”
“Bạn bè thì không cần nghĩ nhiều! Đi ăn cơm thôi!” Liễu Thiên bá vai Hà Minh kéo đi.
Hà Minh mỉm cười, hắn không nói gì nhưng trong lòng thì lại cảm thấy rất ấm áp. Hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy, hắn khi này tự hỏi đây là bằng hữu chi giao ư, đây mới thực sự là bạn bè ư? Bạn bè chính là chia sẻ buồn vui ư? Có bạn là thế này ư?...
Ánh nắng trói trang trải dài khắp nơi, mặt hồ lăn tăn gợn sóng phản chiếu ánh nắng tạo lên những hình ảnh trói mắt, ở viền hồ những chiếc là theo gió chao lượn rơi xuống mặt nước rồi lại theo làn nước dập dềnh trôi nổi.
Tại dãy nhà ăn, ở một dãy bàn gần hồ, mấy người Liễu Thiên đang ngồi ăn trưa.
“Sao Hà Minh bị đánh? Bọn nào thế?” Tằng Nhất nhăn mày hỏi.
“Không sao qua rồi! Chúng ta ăn cơm đi!” Hà Minh xua tay nói.
Liễu Thiên cũng gật đầu nói: “Ăn cơm thôi, mai kia luyện tập giỏi lên thì sẽ không còn kẻ nào động vào chúng ta nữa.”
Tằng Nhất có vẻ vẫn không bằng lòng bỏ qua như vậy nhưng hắn cũng không cố hỏi nữa.
Ba người lại bắt đầu ăn cơm, đang ăn cơm thì Tằng Nhất nghĩ gì đó rồi liền nói: “Các ngươi có biết hôm nay ta đã tìm hiểu xem nữ đệ tử tóc đỏ hôm qua là ai rồi!”
“Là ai?” Liễu Thiên cùng Hà Minh đều ngẩng lên hỏi.
“Thương Quan Nhu Vân!” Tằng Nhất liền đáp.
Phì!
Liễu Thiên tý nữa thì phì cơm đang ăn ra người Tằng Nhất, hắn lắc đầu vẻ mặt không tin nói: “Nhu cái con khỉ, tính cách dữ dằn như sư tử hà đông ý!”
Tằng Nhất không biết sư tử hà đông là gì nhưng hắn biết chắc chắn không phải là một danh hiệu dễ nghe.
Nên ngay tức khắc hắn bịt mồm Liễu Thiên lại nhỏ nhẹ nói: “Im nghe ta nói hết đã!”
Tằng Nhất lại nói tiếp: “Thượng Quan gia tộc chắc các ngươi cũng đã nghe qua?”
Hà Minh lúc này liền gật đầu vẻ mặt kể nể nói: “Cái này ta biết! Thượng Quan gia tộc là một trong ba gia tộc lớn nhất Nhất Xuân Quốc. Nghe nói gia chủ của Thượng Quan gia tộc là Thượng Quan Ngạo đã tiến vào đẳng cấp Tiên giả rồi. Trong Kỳ Nhân các cũng có rất nhiều vị chấp sự quản sự trưởng não là người của Thượng Quan gia tộc. Thế lực của gia tộc phải nói là quá lớn, chúng ta không thể biết hết về họ được.
“Nhưng không hiểu sao Thượng Quan gia tộc lại có người mười hai tuổi mới tiến nhập Kỳ Nhân các? Ta từng nghe nói những người của Thượng Quan gia tộc gia nhập Kỳ Nhân các đa số đều dưới mười tuổi, mà hầu như đều gia nhập vào bốn đội đặc biệt mà thôi?” Hà Minh lại tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
Tằng Nhất ăn một miếng cơm rồi liền giải thích: “Nhưng lần này lại khác, Thượng Quan Nhu Vân là trường hợp đặc biệt. Ta nghe nói đâu nàng là tiểu công chúa của Thượng Quan gia tộc. Cao tầng của Thương Quan gia chính vì sợ nàng ra nhập cuộc sống tự lập quá sớm nên lại xảy ra bất trắc nên đã để đến bây giờ mới đưa nàng đến Kỳ Nhân các.
Đồng thời đi cùng nàng cũng có bốn nữ đệ tử của Thượng Quan gia tộc nữa.”
“Thế thì có gì mà đáng sợ cơ chứ, chỉ dựa vào gia tộc mà thôi.” Liễu Thiên bĩu môi nói.
“Nói vậy không đúng!” Tằng Nhất lắc đầu lại nói: “Nàng ta đã đạt đến Khai Minh cảnh rồi. Nghe nói công pháp tu luyện cũng rất cao thâm rồi, mà lại có thể dùng được cả dị thuật nhị giai hệ kim nữa.”
Hà Minh vẻ mặt đại biến nói: “Dị thuật nhị giai, hệ kim!”
“Sao lợi hại lắm à?” Liễu Thiên quay sang Hà Minh hỏi.
“Trong dị thuật có chia ra làm ba nộ tuyến là ngũ hành, ngoại thiên và nội thể.”
Hà Minh giải thích: “Mà trong ngũ hành thì mỗi nguyên tố đều có đặc thù riêng của mình nhưng Kim hệ thì khó tấn cấp nhất. Dị thuật nhị giai hệ kim là rất kinh khủng, nếu như nói nó so sánh với các hệ khác thì hơn hẳn một tầng sức mạnh.”
“Không chỉ có vậy, tu luyện dị thuật hệ kim nghe nói phải chịu rất nhiều đau khổ, đồng thời cũng phải có thiên phú dị bẩm mới có thể luyện được nhị giai trở lên!” Tằng Nhất lại nói thêm.
“Nghe rất ghê gớm a! Nhưng phải xem qua một lần mới biết được!”
Liễu Thiên gật đầu nói sau đó lại cảm thấy khó hiểu hỏi: “Đã Khai Minh cảnh thì sao còn phải học cùng chúng ta?”.
“Đây là quy tắc! Dù Thượng Quan gia tộc hay kể cả con cháu của tông chủ cũng phải làm theo. Không một đệ tử nào tiến vào nội môn mà chưa qua một năm đào tạo cơ bản cả ở Ngoại viện cả.” Hà Minh liền nói.
“Có một điều không hiểu là tại sao nàng lại vào đội mười hai này? Theo lý những người có cảnh giới cao hơn nhiều lần so với tiêu chuẩn thì phải vào Tứ Tượng đội mới đúng!” Tằng Nhất lúc này nhíu mày lắc đầu nói.
Thế là cả ba cùng suy tư một hồi!
Liễu Thiên bỗng nhiên cười rồi nói: “Suy nghĩ nhiều làm gì, từ sau tránh ra là được. Chúng ta cứ tu luyện chăm chỉ sẽ có ngày…”
“Mọi người chạy đi đâu thế kia?”Liễu Thiên đang nói thì nhìn ra hướng xa thấy mọi người đang lũ lượt chạy đi.
Tằng Nhất đứng dậy, hắn nhìn theo rồi nói: “Ăn xong chưa chúng ta đi xem náo nhiệt chút?”
“Xong rồi! Đi thôi!” Hà Minh cũng đứng dậy.
Cả ba rất nhanh chạy theo mấy đệ tử khác đi hướng ra quảng trưởng của ‘cung’ chạy đi.
Quảng trường nằm ở trung tâm của cung, hai bên của nó là hai khu tập luyện, mỗi khu rộng tầm mười mẫu cho đệ tử hai bên tân quán và thường quán luyện tập.
Quảng trường này rộng tầm hai mẫu được nát đá hoa cương đỏ, ở giữa có một cái đài cao tầm nửa trượng.
Đi qua học đường, chạy qua thư viện, đi qua sân tập của võ đường, cả ba người Liễu Thiên cũng đã nhìn thấy quảng trường của Cung.
Ở đó đang có rất nhiều người đứng xem, dưới ánh nắng buổi trưa rất gay gắt nhưng mọi người vẫn đang chăm chú không ai có ý định rời đi cả. Không những không có người về mà càng lúc mọi người lại đến càng đông!
Xác nhập vào vòng tròn lớn mấy trăm người này, ba người Liễu Thiên hướng ánh mắt về phía trung tâm của quảng trường.
Trên quảng trường có hai người, một nam một nữ đang đứng. Nam là một đệ tử tầm mười năm mười sáu tuổi, tên này có hai mắt dài hẹp, cái miệng khá rộng cùng một cái mũi cao nhọn làm cho hắn có một vẻ mặt đầy gian trá xảo quyệt.
Tên này thân mặc một bộ đồng phục xanh trắng giống như đám người Liễu Thiên, nhưng có điều khác là ở trên ống tay áo bên trái đã không còn biểu tượng của chi nữa. Như vậy chứng tỏ tên này là đệ tử bên thường quán luyện tập và chờ ngày đủ thực lực rồi thi thành nội môn đệ tử.
Nữ đệ tử kia tầm mười hai mười ba tuổi, mặc một bộ đồng phục như bao đệ tử khác, tên ống tay trái có ký hiệu của chi một. Nàng có gương mặt thanh tú, mắt to ngây thơ, môi hồng dễ thương, nước da trắng hồng đầy sức sống, mái tóc màu đỏ dài đến ngang lưng, dáng người nho nhỏ cân đối của một nữ nhi mới lớn.
Nàng đứng trên đài ánh mắt nhìn vu vơ về phía trước. Một gương mặt xinh đẹp bình thản vô tư cứ như chuyện trên đài không liên quan gì đến nàng vậy.
Tiểu cô nương này chính là Thượng Quan Nhu Vân mà mấy người Liễu Thiên vừa bàn đến.
“Hôm nay sẽ được xem sức mạnh của nàng rồi!” Liễu Thiên lúc này nhìn thấy thiếu nữ trên đài thì không khỏi mỉm cười nghĩ.
/240
|