Trời giữa trưa đang nắng khá gay gắt nhưng điều đó không làm cho những người vây quanh võ đài nản trí. Ở đây ai đấy đều quên mất điều kiện thời tiết mà chỉ quan tâm đến hai người đang đứng ở giữa sân mà thôi.
Mọi người xung quanh thì sôi trào, có người thì cổ vũ cho Thượng Quan Nhu Vân, có người thì cổ vũ cho tên thiếu niên kia.
Cùng lúc này, mọi người bỗng im lặng bởi vì Thượng Quan Nhu Vân đã mở miệng nói.
“Ngươi muốn tỷ thí cùng ta?” Nàng nhìn thiếu niên đối diện hỏi.
Tên kia tỏ vẻ cung kính nói: “Nghe nói Thượng Quan tiểu thư đã đạt Khai Minh cảnh, đồng thời cũng tu luyện được một số dị thuật nhị giai. Mọi người nói rằng nàng là đệ nhất ngoại môn đệ tử nhưng ta không tin?”
Thượng Quan Nhu Vân nghe vậy vẫn bình thản nói: “Được! Ta không muốn chứng minh là đệ nhất đệ nhị gì cả nhưng ngươi đã muốn tỷ thí thì ta sẽ tiếp ngươi.”
Nàng tuy không muốn nổi trội nhưng không thể lúc nào cũng để mấy kẻ kia làm phiền. Nàng muốn dùng một trận đánh này làm cho mọi người không ai dám động đến nàng nữa để nàng có thể thoải mái tu luyện.
“Chúng ta ba chiêu định thắng thua đi!” Tên đệ tử kia ánh mắt sắc bén nói.
“Không cần đến ba chiêu, một là đủ rồi!” Thượng Quan Nhu Vân đưa tay ra trước nói.
“Nói không thì ta cũng làm được!” Tên thiếu niên kia nghe vậy thì đã tực giận, hắn thủ thế, chân nguyên vận chuyển bao bọc lấy cơ thể rồi nhảy lên hét lớn.
“Đánh rồi, Trương Dương Dư tức giận rồi!”
“Thương Quan Nhu Vân tuy đạt Khai Minh cảnh rồi nhưng không biết khả năng chiến đấu thì thế nào?”
“Ta nghĩ chắc cũng chỉ bình thường thôi, một nữ nhi tuổi mười một mười hai đạt Khai Minh cảnh đã là quá yêu nghiệt rồi.”
“Ta thì không nghĩ vậy!”
…
Mọi người bắt đầu bàn tán.
Bên mấy nữ đệ tử đi theo Thượng Quan Nhu Vân thi chỉ đứng cười nhạt không ai nói gì. Xem ra họ rất tin tưởng vào Thượng Quan Nhu Vân.
“Đánh thắng nàng! Cho nàng thấy sự lợi hại của chúng ta!”
“Cố lên! Không thể để thua một nữ nhi được!”
Lúc này, mấy tên bạn bè của thiếu niên tên Trương Dương Du kia thì thi nhau hò hét cỗ vũ.
Tằng Nhất đứng trong đám đông chăm chú nhìn, hắn lẩm bẩm: “Không biết có được nhìn thấy dị thuật nhị giai hệ kim không nữa?”
Hà Minh thì phải hơi kiễng lên để nhìn, hai mắt mở to không chớp nhìn về phía trước.
Liễu Thiên thiên thì giống như Tằng Nhất cả hai đêu cao hơn những đệ tử ở đây một cái đầu nên rất thoải mái đứng nhìn.
Trên sân, Trương Dương Dư hai tay vận chuyển nguyên thần liên tục, sau khi kết ấn đã xong thì miệng hắn quát lớn.
“Phục Yêu Hỏa Quyền. Đệ nhất thức Xuyên Tâm Hỏa!”
Theo tiếng thét Một nắm đấm bằng lửa cực lớn phóng ra.
Nắm đấm cháy bùng bùng lao đi cực nhanh bao chùm trước mặt Thượng Quan Nhu Vân.
Hỏa mang lan tỏa làm cho mái tóc của Thượng Quan Nhu Vân tung bay. Nhìn ngọn lửa bay đến mọi người đều chăm chú còn Thượng Quan Nhu Vân thì gần như không để ý mấy.
Tưởng chừng hỏa mang công kích vào người Thượng Quan Nhu Vân và sẽ làm nàng bị thương. Thế nhưng hỏa quyền còn cách Thượng Quan Nhu Vân tầm một mét thì ngón tay trỏ thon dài của nàng điểm ra trước một cái.
Theo đầu ngón tay một luồng nguyên thần nhỏ đang nhiên bùng nổ ra chùm lên Hỏa quyền rồi phá về phía Trương Dương Dư.
Chỉ trong một tích tắc hai thứ va chạm hỏa quyền đã bị thủi cho biến mất không dấu vết, mà nguyên thần của Thượng Quân Như Vân vẫn tiếp tục phá về phía Trương Dương Du.
Trương Dương Du thế công không đổi, hắn rất nhanh lại đánh ra liên tục ba quyền nữa.
Có điều là thêm cả ba Hỏa quyền tiếp theo hình dạng biến đổi, bay nhanh hơn, diện rộng hơn nhưng cũng không thể phá vỡ được luồng chân nguyên mờ ảo đang công kích về phía hắn.
Nói thì chậm nhưng diễn ra lại rất nhanh.
Luồng chân khí kia ập lên người Trương Dương Du, nó nuốt trọn hắn, lúc đó nếu nhìn kỹ thì thấy hắn chỉ kịp đưa hai tay ra trước người để đỡ.
“Roạt!”
Trương Dương Du bị đánh bay ra ngoài, hắn bị kéo lê trên mặt đài một đoạn mới định thân lại và đang cố gắng bò dậy. Vẻ mặt hắn lúc này thì nổi đầy gần xanh, miệng thì có tơ máu tràn ra. Lại nói quần áo trên người hắn đã bị đánh rách nhiều chỗ, đầu tóc cũng sơ sác ko gọn gàng.
Một chiêu nhẹ nhàng không hề tiếng động và không hề màu mè của Thượng Quan Nhu Vân đã hoàn toàn áp chế Trương Dương Du.
Một cảnh như vậy diễn ra chỉ trong vài giây đã làm cho không khí ở đây thay đổi.
Lúc này mọi thứ yên tĩnh đến lạ thường, im lặng đến nỗi kim rơi cũng có thể nghe thấy được. Không còn tiếng la hét cổ vũ, không còn tiếng bàn luận, mọi âm thanh đều biến mất.
Toàn trường chết lặng, không ai nói gì, tất cả đều quá sốc về kết quả vừa rồi. Cùng là Khai Minh cảnh nhưng sao lại trênh lệch nhiều vậy? Đây chính là người của một đại gia tộc ư? Đó chính là những câu hỏi được mọi người ở đây đặt ra nhiều nhất lúc này.
Mọi người đứng xem đều chưa thoát ra khỏi dòng xuy nghĩ của mình. Lúc này mỗi người có một suy nghĩ khác nhau nhưng đa số đều là trầm trồ khâm phục cùng ngưỡng mộ Thượng Quan Nhiên.
Còn suy nghĩ về tên Trương Dương Du thì ai cũng cho rằng tên này tự làm tự chịu, cứ nghĩ mình là nhân tài nên muốn làm một trận để lấy danh tiếng. Nhưng kết cục của hắn thì hoàn toàn thảm bại!
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng không ai dám cười hắn. Vì ở độ tuổi của hắn tiến vào được Khai Minh Cảnh chắc chắn không phải dạng thường. Hắn thua là do đối thủ của hắn quá mạnh mà thôi.
Ba người Liễu Thiên cũng đứng đó ngơ ngác, cả ba đều cảm thấy may mắn khi hôm qua đã chạy đủ nhanh. Khi đó nếu mà có ý định ngang ngạnh đánh lại thì đúng là ăn đủ rồi!
Mà trên sân lúc này Trương Dương Du quần áo rách nát bò dậy, trên người hắn còn nhiều vết xước đang dâm dấm máu.
“Quả nhiên lợi hại! Nhưng vẫn chưa kết thúc đâu!” Trương Dương Du hai tay lắm quyền vẻ mặt dữ tơn, hắn muốn tiếp tục chiến đấu.
Thượng Quan Nhu Vân thì quay người rời đi, nàng không thèm nhìn Trương Dương Du đến một lần.
Thấy biểu hiện của nàng như vậy, Trương Dương Du tức giận, hắn lao về hướng Thượng Quan Nhu Vân.
“Ồ!”
Mọi người lúc này cùng ồ lên một tiếng.
Trương Dương Du bỗng nhiên đứng yên bất động, vẻ mặt thì trăng bạch không còn giọt máu, mồ hôi từ từ chảy xuống những vết xước trên mặt, ánh mắt thì sợ hãi nhìn xuống cổ.
Ở cổ hắn lúc này có một thanh kiếm đang kề vào đó và bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn.
Đó là một thanh cự kiếm cực lớn, bề rộng của nó cũng phải tầm 30 cm, nó dài tầm 2 m, toàn thân đen nhánh, thân kiếm có hòa văn mờ mờ, mũi kiếm nhọn hoắt. Mũi nhọn của nó đang tì vào cổ Trương Dương Du làm hắn đứng im không nói được một lời.
Có điều là thanh kiếm này không có người cầm, nó bay lơ lửng trên không và được Thượng Quan Nhu Vân điều khiển bằng hai ngón tay.
Ánh mắt của Thượng Quan Nhu Vân lúc này đã đầy sát khí, hình như nàng thật muốn ra đưa lưỡi kiếm kia cắt qua nhưng lại có gì đó làm nàng dừng lại.
Lúc này đây, sự sống chết của Trương Dương Du phụ thuộc vào một ý niệm của nàng.
Trong tông môn tuy nói là tỷ thí không được sát hại động môn nhưng cái này là do Trương Dương Du manh động nếu có xẩy ra cái gì thì Thượng Quan Nhu Vân cũng là phòng bị chính đáng nên nàng cũng bị trách phạt một hồi là cùng.
Mọi người đứng xem một cảnh này cũng cảm thấy căng thẳng thay cho Trương Dương Du. Thượng Quan Nhu Vân đã cho hắn cơ hộ thu tay nhưng hắn lại cố chấp lao lên. Như vậy nếu có chết thì cũng do hắn tự chuốc lấy, huống hồ với thế lực của Thượng Quan gia tộc thì Trương gia của hắn không tính là gì. Mà tông môn cũng chỉ xử phạt một chút đối với Thượng Quan Nhu Vân mà thôi.
“Đây chính là chiêu thuộc hệ kim, nhìn tình trạng này chắc chắn là nhị giai rồi! Dùng nguyên thần liên kết biến đổi thành hình dạng của kim loại. Như vậy sẽ có tính cứng rắn và sát thương của kim loại. Nhưng xem ra dùng cái này cũng tốn không ít nguyên thần!” Liễu Thiên đứng ngoài thầm phán đoán và đánh giá.
Mà hai người Hà Minh và Tằng Nhất cũng đang tự có suy nghĩ riêng của mình.
Trên sân thanh cự kiếm trước mắt Trương Dương Du bỗng nhiên tan biến trong hư không.
“Nếu người muốn chết thì cứ việc thử lần nữa!”
Nói xong câu này, Thượng Quan Nhu Vân liền xoay người rời khỏi đây. Đám nữ đệ tử kia cũng rất nhanh đi theo nàng. Ở lại trên võ đài chỉ còn Trương Dương Du đang ngây ngốc không biết truyện gì xảy ra.
Mọi người lúc này bắt đầu bàn tán, đa phần là vui vẻ khi thấy người khác gặp họa, chỉ có một số người là bạn của Trương Dương Du là tỏ vẻ lo lắng đi lên an ủi hắn mà thôi.
Thượng Quan Nhu Vân rời khỏi đây thì cả quảng trường này cũng giải tán, ai về nhà đấy vì không còn gì mà bàn luận nữa.
Ba người Liễu Thiên cũng theo đoàn người đi về phía chi của mình.
“Ngươi thấy sao?” Hà Minh quay sang hỏi Liễu Thiên.
“Thật lợi hại, chúng ta đúng là không bằng một phần!” Liễu Thiên xuy nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi nói.
“Thanh cự kiếm kia nếu ta đoán không nhầm thì đó là chiêu Kiếm Động một trong những chiêu dị thuật nhất giai hệ kim.” Lúc này, Tằng Nhất đưa ra đánh giá của mình.
“Nhất giai đã lợi hại như vậy?” Liễu Thiên há hốc mồm hỏi.
“Đúng vậy! Hệ kim này nghe nói không ai tu luyện được tam giai cả!” Hà Minh đi bên cạnh giải thích.
“Mà dị thuật hệ kim biến đổi khôn lường, ở cấp độ Linh Cơ cảnh không thể luyện thành được!” Tằng Nhất lại bổ sung.
“Thế hệ thủy thì sao?” Liễu Thiên hỏi.
“Hệ thủy tính nhu đa số dị thuật của nó đều dùng để phụ trợ phòng thủ, rất ít dị thuật tấn công. Một số dị thuật hệ này mang tính mê hoặc ảo giác hoặc vây khốn. Muốn luyện tốt hệ thủy thì là người phải có khả năng vận chuyển nguyên thần tốt, đồng thời phải có tính cách trầm ổn không bồng bột cẩu thả mới được!”
Hà Minh tiếp tục giải thích.
“Xem ra hệ thủy này ta không hợp rồi!” Liễu Thiên lắc lắc đầu, hắn lại hỏi: “Thế mấy hệ kia?”
“Nếu ta giải thích cũng không tường tận, tốt nhất ngươi nên đến hỏi trưởng lão hoặc đọc sách thì hơn!” Hà Minh có vẻ mệt, hắn không muốn giải thích nữa.
“Thôi giải thích luôn cho ta đi, đằng nào cũng mất công!”
Liễu Thiên năn nỉ, hắn làm vậy là vì hắn biết có một số thứ học hỏi từ bạn sẽ hiệu quả hơn nhiều so với hỏi thầy hay đọc sách.
Hà Minh thở dài nói: “Thôi được chúng ta về phòng đã, ở đây chết nắng mất!”
Về đến chi của mình, cả ba tụ tập tại phòng của Tằng Nhất. Ngồi lên giường Liễu Thiên hỏi: “Nào nói qua về các loại dị thuật đi xem nào!”
Hà Minh ngồi xuống bàn uống một cốc nước rồi nói: “Đầu tiên phải nói đến dị thuật là gì đã.”
“Dị thuật là một dạng sức mạnh mà người sử dụng biến đổi chuyển hóa hay luyện chế từ nguyên thần mà ra. Nó có thể chuyển biến thành lửa, nước, đất, đá, cây cối, sinh vật,…mọi thứ, miễn sao có thể tăng lên tính hiệu quả trong chiến đấu.
Công đoạn và cách thức thi triển hay cách vận hành nguyên thần của mỗi chiêu dị thuật là khác nhau. Chính vì vậy có một số loại dị thuật quá khó tu luyện, đồng thời cũng có một số dạng khá đơn giản.”
Hai người Liễu Thiên vẫn chú ý lắng nghe, Hà Minh lại ung dung nói.
“Dị thuật chia ra làm ba dạng là ngũ hành, ngoại thiên và nội thể. Ngũ hành thì gồm kim, mộc, thổ, thủy, hỏa. Ngoại thiên là những dạng khác tồn tại trong thiên nhiên như phong, lôi, băng, thạch, khí, quang, âm,vv…, những loại dị thuật này khá hiếm thấy.
Nội thể là những dạng dị thuật nhằm biến đổi cơ thể, có thể là tăng tốc độ, tăng phản xạ, tăng cường độ thân thể, nói chung mọi biến hóa đều trong tầm liên hệ với thực thể. Loại này thích hợp cho một số người luyện thể.”
“Ngoài ra còn một số phân loại khác sau này các ngươi sẽ gặp ta giờ có nhắc đến cũng không ai hiểu.”
Mọi người xung quanh thì sôi trào, có người thì cổ vũ cho Thượng Quan Nhu Vân, có người thì cổ vũ cho tên thiếu niên kia.
Cùng lúc này, mọi người bỗng im lặng bởi vì Thượng Quan Nhu Vân đã mở miệng nói.
“Ngươi muốn tỷ thí cùng ta?” Nàng nhìn thiếu niên đối diện hỏi.
Tên kia tỏ vẻ cung kính nói: “Nghe nói Thượng Quan tiểu thư đã đạt Khai Minh cảnh, đồng thời cũng tu luyện được một số dị thuật nhị giai. Mọi người nói rằng nàng là đệ nhất ngoại môn đệ tử nhưng ta không tin?”
Thượng Quan Nhu Vân nghe vậy vẫn bình thản nói: “Được! Ta không muốn chứng minh là đệ nhất đệ nhị gì cả nhưng ngươi đã muốn tỷ thí thì ta sẽ tiếp ngươi.”
Nàng tuy không muốn nổi trội nhưng không thể lúc nào cũng để mấy kẻ kia làm phiền. Nàng muốn dùng một trận đánh này làm cho mọi người không ai dám động đến nàng nữa để nàng có thể thoải mái tu luyện.
“Chúng ta ba chiêu định thắng thua đi!” Tên đệ tử kia ánh mắt sắc bén nói.
“Không cần đến ba chiêu, một là đủ rồi!” Thượng Quan Nhu Vân đưa tay ra trước nói.
“Nói không thì ta cũng làm được!” Tên thiếu niên kia nghe vậy thì đã tực giận, hắn thủ thế, chân nguyên vận chuyển bao bọc lấy cơ thể rồi nhảy lên hét lớn.
“Đánh rồi, Trương Dương Dư tức giận rồi!”
“Thương Quan Nhu Vân tuy đạt Khai Minh cảnh rồi nhưng không biết khả năng chiến đấu thì thế nào?”
“Ta nghĩ chắc cũng chỉ bình thường thôi, một nữ nhi tuổi mười một mười hai đạt Khai Minh cảnh đã là quá yêu nghiệt rồi.”
“Ta thì không nghĩ vậy!”
…
Mọi người bắt đầu bàn tán.
Bên mấy nữ đệ tử đi theo Thượng Quan Nhu Vân thi chỉ đứng cười nhạt không ai nói gì. Xem ra họ rất tin tưởng vào Thượng Quan Nhu Vân.
“Đánh thắng nàng! Cho nàng thấy sự lợi hại của chúng ta!”
“Cố lên! Không thể để thua một nữ nhi được!”
Lúc này, mấy tên bạn bè của thiếu niên tên Trương Dương Du kia thì thi nhau hò hét cỗ vũ.
Tằng Nhất đứng trong đám đông chăm chú nhìn, hắn lẩm bẩm: “Không biết có được nhìn thấy dị thuật nhị giai hệ kim không nữa?”
Hà Minh thì phải hơi kiễng lên để nhìn, hai mắt mở to không chớp nhìn về phía trước.
Liễu Thiên thiên thì giống như Tằng Nhất cả hai đêu cao hơn những đệ tử ở đây một cái đầu nên rất thoải mái đứng nhìn.
Trên sân, Trương Dương Dư hai tay vận chuyển nguyên thần liên tục, sau khi kết ấn đã xong thì miệng hắn quát lớn.
“Phục Yêu Hỏa Quyền. Đệ nhất thức Xuyên Tâm Hỏa!”
Theo tiếng thét Một nắm đấm bằng lửa cực lớn phóng ra.
Nắm đấm cháy bùng bùng lao đi cực nhanh bao chùm trước mặt Thượng Quan Nhu Vân.
Hỏa mang lan tỏa làm cho mái tóc của Thượng Quan Nhu Vân tung bay. Nhìn ngọn lửa bay đến mọi người đều chăm chú còn Thượng Quan Nhu Vân thì gần như không để ý mấy.
Tưởng chừng hỏa mang công kích vào người Thượng Quan Nhu Vân và sẽ làm nàng bị thương. Thế nhưng hỏa quyền còn cách Thượng Quan Nhu Vân tầm một mét thì ngón tay trỏ thon dài của nàng điểm ra trước một cái.
Theo đầu ngón tay một luồng nguyên thần nhỏ đang nhiên bùng nổ ra chùm lên Hỏa quyền rồi phá về phía Trương Dương Dư.
Chỉ trong một tích tắc hai thứ va chạm hỏa quyền đã bị thủi cho biến mất không dấu vết, mà nguyên thần của Thượng Quân Như Vân vẫn tiếp tục phá về phía Trương Dương Du.
Trương Dương Du thế công không đổi, hắn rất nhanh lại đánh ra liên tục ba quyền nữa.
Có điều là thêm cả ba Hỏa quyền tiếp theo hình dạng biến đổi, bay nhanh hơn, diện rộng hơn nhưng cũng không thể phá vỡ được luồng chân nguyên mờ ảo đang công kích về phía hắn.
Nói thì chậm nhưng diễn ra lại rất nhanh.
Luồng chân khí kia ập lên người Trương Dương Du, nó nuốt trọn hắn, lúc đó nếu nhìn kỹ thì thấy hắn chỉ kịp đưa hai tay ra trước người để đỡ.
“Roạt!”
Trương Dương Du bị đánh bay ra ngoài, hắn bị kéo lê trên mặt đài một đoạn mới định thân lại và đang cố gắng bò dậy. Vẻ mặt hắn lúc này thì nổi đầy gần xanh, miệng thì có tơ máu tràn ra. Lại nói quần áo trên người hắn đã bị đánh rách nhiều chỗ, đầu tóc cũng sơ sác ko gọn gàng.
Một chiêu nhẹ nhàng không hề tiếng động và không hề màu mè của Thượng Quan Nhu Vân đã hoàn toàn áp chế Trương Dương Du.
Một cảnh như vậy diễn ra chỉ trong vài giây đã làm cho không khí ở đây thay đổi.
Lúc này mọi thứ yên tĩnh đến lạ thường, im lặng đến nỗi kim rơi cũng có thể nghe thấy được. Không còn tiếng la hét cổ vũ, không còn tiếng bàn luận, mọi âm thanh đều biến mất.
Toàn trường chết lặng, không ai nói gì, tất cả đều quá sốc về kết quả vừa rồi. Cùng là Khai Minh cảnh nhưng sao lại trênh lệch nhiều vậy? Đây chính là người của một đại gia tộc ư? Đó chính là những câu hỏi được mọi người ở đây đặt ra nhiều nhất lúc này.
Mọi người đứng xem đều chưa thoát ra khỏi dòng xuy nghĩ của mình. Lúc này mỗi người có một suy nghĩ khác nhau nhưng đa số đều là trầm trồ khâm phục cùng ngưỡng mộ Thượng Quan Nhiên.
Còn suy nghĩ về tên Trương Dương Du thì ai cũng cho rằng tên này tự làm tự chịu, cứ nghĩ mình là nhân tài nên muốn làm một trận để lấy danh tiếng. Nhưng kết cục của hắn thì hoàn toàn thảm bại!
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng không ai dám cười hắn. Vì ở độ tuổi của hắn tiến vào được Khai Minh Cảnh chắc chắn không phải dạng thường. Hắn thua là do đối thủ của hắn quá mạnh mà thôi.
Ba người Liễu Thiên cũng đứng đó ngơ ngác, cả ba đều cảm thấy may mắn khi hôm qua đã chạy đủ nhanh. Khi đó nếu mà có ý định ngang ngạnh đánh lại thì đúng là ăn đủ rồi!
Mà trên sân lúc này Trương Dương Du quần áo rách nát bò dậy, trên người hắn còn nhiều vết xước đang dâm dấm máu.
“Quả nhiên lợi hại! Nhưng vẫn chưa kết thúc đâu!” Trương Dương Du hai tay lắm quyền vẻ mặt dữ tơn, hắn muốn tiếp tục chiến đấu.
Thượng Quan Nhu Vân thì quay người rời đi, nàng không thèm nhìn Trương Dương Du đến một lần.
Thấy biểu hiện của nàng như vậy, Trương Dương Du tức giận, hắn lao về hướng Thượng Quan Nhu Vân.
“Ồ!”
Mọi người lúc này cùng ồ lên một tiếng.
Trương Dương Du bỗng nhiên đứng yên bất động, vẻ mặt thì trăng bạch không còn giọt máu, mồ hôi từ từ chảy xuống những vết xước trên mặt, ánh mắt thì sợ hãi nhìn xuống cổ.
Ở cổ hắn lúc này có một thanh kiếm đang kề vào đó và bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn.
Đó là một thanh cự kiếm cực lớn, bề rộng của nó cũng phải tầm 30 cm, nó dài tầm 2 m, toàn thân đen nhánh, thân kiếm có hòa văn mờ mờ, mũi kiếm nhọn hoắt. Mũi nhọn của nó đang tì vào cổ Trương Dương Du làm hắn đứng im không nói được một lời.
Có điều là thanh kiếm này không có người cầm, nó bay lơ lửng trên không và được Thượng Quan Nhu Vân điều khiển bằng hai ngón tay.
Ánh mắt của Thượng Quan Nhu Vân lúc này đã đầy sát khí, hình như nàng thật muốn ra đưa lưỡi kiếm kia cắt qua nhưng lại có gì đó làm nàng dừng lại.
Lúc này đây, sự sống chết của Trương Dương Du phụ thuộc vào một ý niệm của nàng.
Trong tông môn tuy nói là tỷ thí không được sát hại động môn nhưng cái này là do Trương Dương Du manh động nếu có xẩy ra cái gì thì Thượng Quan Nhu Vân cũng là phòng bị chính đáng nên nàng cũng bị trách phạt một hồi là cùng.
Mọi người đứng xem một cảnh này cũng cảm thấy căng thẳng thay cho Trương Dương Du. Thượng Quan Nhu Vân đã cho hắn cơ hộ thu tay nhưng hắn lại cố chấp lao lên. Như vậy nếu có chết thì cũng do hắn tự chuốc lấy, huống hồ với thế lực của Thượng Quan gia tộc thì Trương gia của hắn không tính là gì. Mà tông môn cũng chỉ xử phạt một chút đối với Thượng Quan Nhu Vân mà thôi.
“Đây chính là chiêu thuộc hệ kim, nhìn tình trạng này chắc chắn là nhị giai rồi! Dùng nguyên thần liên kết biến đổi thành hình dạng của kim loại. Như vậy sẽ có tính cứng rắn và sát thương của kim loại. Nhưng xem ra dùng cái này cũng tốn không ít nguyên thần!” Liễu Thiên đứng ngoài thầm phán đoán và đánh giá.
Mà hai người Hà Minh và Tằng Nhất cũng đang tự có suy nghĩ riêng của mình.
Trên sân thanh cự kiếm trước mắt Trương Dương Du bỗng nhiên tan biến trong hư không.
“Nếu người muốn chết thì cứ việc thử lần nữa!”
Nói xong câu này, Thượng Quan Nhu Vân liền xoay người rời khỏi đây. Đám nữ đệ tử kia cũng rất nhanh đi theo nàng. Ở lại trên võ đài chỉ còn Trương Dương Du đang ngây ngốc không biết truyện gì xảy ra.
Mọi người lúc này bắt đầu bàn tán, đa phần là vui vẻ khi thấy người khác gặp họa, chỉ có một số người là bạn của Trương Dương Du là tỏ vẻ lo lắng đi lên an ủi hắn mà thôi.
Thượng Quan Nhu Vân rời khỏi đây thì cả quảng trường này cũng giải tán, ai về nhà đấy vì không còn gì mà bàn luận nữa.
Ba người Liễu Thiên cũng theo đoàn người đi về phía chi của mình.
“Ngươi thấy sao?” Hà Minh quay sang hỏi Liễu Thiên.
“Thật lợi hại, chúng ta đúng là không bằng một phần!” Liễu Thiên xuy nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi nói.
“Thanh cự kiếm kia nếu ta đoán không nhầm thì đó là chiêu Kiếm Động một trong những chiêu dị thuật nhất giai hệ kim.” Lúc này, Tằng Nhất đưa ra đánh giá của mình.
“Nhất giai đã lợi hại như vậy?” Liễu Thiên há hốc mồm hỏi.
“Đúng vậy! Hệ kim này nghe nói không ai tu luyện được tam giai cả!” Hà Minh đi bên cạnh giải thích.
“Mà dị thuật hệ kim biến đổi khôn lường, ở cấp độ Linh Cơ cảnh không thể luyện thành được!” Tằng Nhất lại bổ sung.
“Thế hệ thủy thì sao?” Liễu Thiên hỏi.
“Hệ thủy tính nhu đa số dị thuật của nó đều dùng để phụ trợ phòng thủ, rất ít dị thuật tấn công. Một số dị thuật hệ này mang tính mê hoặc ảo giác hoặc vây khốn. Muốn luyện tốt hệ thủy thì là người phải có khả năng vận chuyển nguyên thần tốt, đồng thời phải có tính cách trầm ổn không bồng bột cẩu thả mới được!”
Hà Minh tiếp tục giải thích.
“Xem ra hệ thủy này ta không hợp rồi!” Liễu Thiên lắc lắc đầu, hắn lại hỏi: “Thế mấy hệ kia?”
“Nếu ta giải thích cũng không tường tận, tốt nhất ngươi nên đến hỏi trưởng lão hoặc đọc sách thì hơn!” Hà Minh có vẻ mệt, hắn không muốn giải thích nữa.
“Thôi giải thích luôn cho ta đi, đằng nào cũng mất công!”
Liễu Thiên năn nỉ, hắn làm vậy là vì hắn biết có một số thứ học hỏi từ bạn sẽ hiệu quả hơn nhiều so với hỏi thầy hay đọc sách.
Hà Minh thở dài nói: “Thôi được chúng ta về phòng đã, ở đây chết nắng mất!”
Về đến chi của mình, cả ba tụ tập tại phòng của Tằng Nhất. Ngồi lên giường Liễu Thiên hỏi: “Nào nói qua về các loại dị thuật đi xem nào!”
Hà Minh ngồi xuống bàn uống một cốc nước rồi nói: “Đầu tiên phải nói đến dị thuật là gì đã.”
“Dị thuật là một dạng sức mạnh mà người sử dụng biến đổi chuyển hóa hay luyện chế từ nguyên thần mà ra. Nó có thể chuyển biến thành lửa, nước, đất, đá, cây cối, sinh vật,…mọi thứ, miễn sao có thể tăng lên tính hiệu quả trong chiến đấu.
Công đoạn và cách thức thi triển hay cách vận hành nguyên thần của mỗi chiêu dị thuật là khác nhau. Chính vì vậy có một số loại dị thuật quá khó tu luyện, đồng thời cũng có một số dạng khá đơn giản.”
Hai người Liễu Thiên vẫn chú ý lắng nghe, Hà Minh lại ung dung nói.
“Dị thuật chia ra làm ba dạng là ngũ hành, ngoại thiên và nội thể. Ngũ hành thì gồm kim, mộc, thổ, thủy, hỏa. Ngoại thiên là những dạng khác tồn tại trong thiên nhiên như phong, lôi, băng, thạch, khí, quang, âm,vv…, những loại dị thuật này khá hiếm thấy.
Nội thể là những dạng dị thuật nhằm biến đổi cơ thể, có thể là tăng tốc độ, tăng phản xạ, tăng cường độ thân thể, nói chung mọi biến hóa đều trong tầm liên hệ với thực thể. Loại này thích hợp cho một số người luyện thể.”
“Ngoài ra còn một số phân loại khác sau này các ngươi sẽ gặp ta giờ có nhắc đến cũng không ai hiểu.”
/240
|