Tia sáng màu đỏ cuối cùng nơi chân trời dần biến mất, màn đêm buông xuống, cả thành thị đều rơi vào bóng tối âm u, gió lạnh xuyên qua khe hở của các tòa nhà, mang theo từng đợt âm thanh nghẹn ngào sâu kín. Sắc mặt Tiểu Cẩm trắng bệch, nhút nhát e lệ nhích nhích tới, run rẩy túm lấy góc áo của anh trai.
Tống Minh Uyên lại trở về làm đội trưởng của Hoàng Gia, anh liếc nhìn Tiểu Cẩm, ra lệnh: “Lui lại.”
Tiểu Cẩm hít hít mũi, yên lặng rúc rúc về phía anh mình, nghẹn ngào: “Không, không, không đâu, em sợ, sợ… Hức…”
Bạch Thời nhìn em gái đáng thương, phát hiện ánh mắt đại ca lia tới, trái tim nhỏ lập tức run lên, nhưng cũng may mà họ đã tới nơi dừng xe, tâm trạng bất an của Tiểu Cẩm giảm xuống một chút, được dỗ dành hai câu mới chủ động buông góc áo Bạch Thời và leo lên xe.
Xe của thế giới này tận dụng tối đa không gian, sáu người ngồi trong một chiếc xe việt dã cũng không hề chật, Tống Minh Uyên bảo Lam lái xe, bản thân anh mượn ánh sáng đèn pin để dò bản đồ, vừa nói: “Quan sát hai bên đường, một xe quá ít, tốt nhất là tìm được một chiếc khác.” Anh dừng lại, nhắc nhở, “Bọn cướp có tổng bộ, có lẽ khi con tin được cứu xong họ sẽ phái người truy đuổi, tất cả chú ý một chút.”
Lam mỉm cười lên tiếng, chuyện này họ đã thương lượng, cũng chuẩn bị tâm lý xong xuôi, cho nên mới muốn thử xem liệu có tìm được cơ giáp hay không, như vậy sẽ có lợi hơn. Tống Minh Uyên khẽ vuốt cằm, chẳng mấy chốc đã xem hết bản đồ, gấp lại, nhìn về phía trước.
Điện trong thành phố chưa bị cắt hẳn, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy một ánh đèn đường dìu dịu, một vài tòa nhà cao tầng và quán bar cũng phát ra ánh sáng, có điều tác dụng của chúng là làm cho người ta hoang mang, chắc bên trong sẽ không có ai. Thành thị chìm vào tĩnh lặng, hơn nửa đã bị bóng tối nuốt chửng, quỷ dị như một cảnh tượng tận thế.
Hội trường vẫn kín người hết chỗ, đa số sinh viên ăn tối xong đều quyết định quay lại xem thi đấu, chuẩn bị chiến đấu trường kỳ, bởi vì mọi người đều hiểu, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Trước mắt chỉ có học viện Hoàng Gia giải cứu con tin thành công, đội ngũ học viện quân sự số một Murs đã tìm đến đúng nơi, không biết có thể giải cứu đồng đội một cách thuận lợi hay không, ngoài ra hai đội đến từ Bell cũng dần dần tiếp cận bên ngoài, những đội còn lại đều trong giai đoạn tìm tòi, đêm tối tăng khả năng giải cứu thành công, nhưng lại cực kỳ bất lợi cho hành động.
Lam không bật đèn xe, ánh mắt đã thích nghi với bóng đối, nhanh chóng lái tới gần trung tâm cơ giáp: “Lái qua hay dừng ở gần đó.”
Tống Minh Uyên trầm ngâm một lát: “Mọi người đợi ở đây một lát, anh và A Bạch đi xem trước.”
Lam không có ý kiến, đưa mắt nhìn họ rời đi. Trước ngực hắn vẫn cài huy hiệu đội trưởng, bên trong có trang bị định vị, camera trí tuệ nhân tạo sẽ dựa vào nó để đi theo, nhưng sau khi giải cứu đại ca xong hắn lại quên bẵng mất, khiến cho camera vẫn đứng im tại chỗ, không hề đi theo đại ca và A Bạch.
Lúc này Lam mới phát hiện ra vấn đề, ngẩng đầu cười cười với camera.
Người xem nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy cực kỳ bất mãn!
Đừng tưởng cậu cười đẹp là bọn tui sẽ thấy thỏa mãn nhá, nói cho cậu biết, không đời nào! Bọn tui muốn xem nam thần a a a! Rốt cuộc thi hai người kia đang làm gì chứ! Ban tổ chức, mấy ông có thể thu hẹp phạm vi của camera quay toàn cảnh không?!
Fan của Lam thì không nén nổi nghi ngờ, ngô vương có một cái đầu toàn là ý xấu, đừng bảo là cố ý nha? Định tạo cơ hội thế giới hai người cho họ? Được rồi, trái tim tan nát của bọn tui đã được gắn lại, miễn cưỡng tha chứ cho anh đấy, thực ra ngài không lấy được Tiểu Nhị Hóa thì cứ thu Tiểu Bạch Đản hay Joshua cũng được.
Đương nhiên Bạch Thời không biết những người khác nghĩ gì, cậu đi theo đại ca về phía trước, nhanh chóng phát hiện một sự kiện, chớp mắt mấy cái: “Quả cầu không đuổi theo.”
Tống Minh Uyên có chút kinh ngạc trong giây lát, ngay sau đó đã hiểu cậu đang chỉ quả cầu camera, bình tĩnh ừ: “Muốn làm gì?”
“Không muốn làm gì cả.” Bạch Thời nói xong thì dừng một chút, cảm thấy câu vừa rồi khiến trái tim cậu ngứa ngứa, “Hay là hôn một cái…”
Tống Minh Uyên nhìn thoáng qua ngõ nhỏ gần đây, không đợi Bạch Thời nói xong đã đưa tay kéo cậu tới, dùng sức ép cậu vào tường rồi nắm chặt cái cằm kia mà hôn.
Theo lẽ thường thì đây là một nụ hôn cực kỳ cuồng nhiệt, xung quanh không có đèn, trong bóng tối chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của nhau và tiếng nước khe khẽ, tất cả đều kích thích họ. Nhịp thở của Bạch Thời trở nên dồn dập, bị hôn tới nỗi toàn thân run rẩy, không kiềm chế được mà đưa tay thò vào áo đối phương sờ sờ vài cái, cuối cùng mới ôm lấy ánh thật chặt, cảm giác trái tim thấp thỏm khi nãy đã được xoa dịu triệt để.
—— Người của tui, là người của tui đó!
Tống Minh Uyên nhớ rõ họ đang có nhiệm vụ, không kéo dài bao lâu đã rời khỏi nụ hôn này, nhẹ nhàng hôn khóe môi cậu: “Đi thôi.”
“Ừm.”
Bạch Thời rất bất mãn, mẹ nó, đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi còn thi đấu cái lông gì chứ, đã vậy bây giờ là giữa đông, quay về phòng nằm trong chăn tâm sự về triết lý cuộc đời có ý nghĩa tới nhường nào! Cậu vừa oán thầm, vừa nhanh nhẹn chạy tới trung tâm cơ giáp.
Chính diện tòa nhà có một khung cửa sổ lớn, đèn ở lầu một và hai đều bật sáng, đứng từ nơi này nhìn qua chỉ thấy đại sảnh rỗng tuếch, không còn thứ gì khác. Tống Minh Uyên và Bạch Thời tiến vào từ cửa sau, việc đầu tiên cần làm là tắt đèn đi, bởi vì ánh đèn quá rõ ràng trong bóng đêm thế này.
Họ thích nghi một chút, bắt đầu điều tra xung quanh. Tống Minh Uyên nhấn tai nghe, do dự vài giây, không thông báo cho Lam. Bạch Thời liếc nhìn anh: “Không nói cho nhị ca?”
“Chờ một chút.”
Trong lòng Bạch Thời hơi động: “Anh sợ có truy binh? Bọn họ có thể đoán được chúng ta sẽ đến đây?”
Tống Minh Uyên xoa xoa đầu cậu khen ngợi: “Nếu như đối phương là người thông minh, sẽ. Nhưng nếu không may mắn…”
Anh chưa kịp dứt thời thì đã phát hiện mấy điểm đỏ bên ngoài, lập tức kéo Bạch Thời tới núp sau một cây cột lớn, một giây tiếp theo ngọn đèn đột ngột bật lên, chẳng mấy chốc cả đại sảnh đã sáng như ban ngày.
Bạch Thời đã hiểu những gì đại ca chưa kịp nói hết, nếu không may mắn là đối phương cực kỳ thông minh hoặc là gặp người quen, chắc chắn đối phương sẽ đặt mục tiêu vào nơi này. Phỏng đoán theo tình huống hiện tại, hành động tắt đèn của họ đã bị bọn cướp nhìn thấy từ đằng xa, cho nên mới xông thẳng đến, nhưng bất kể thế nào cũng phải tắt đèn, chỉ có điều bọn họ thật xui xẻo.
Bạch Thời lấy lại bình tĩnh: “Phía ngoài là cái gì?”
“Máy phi hành loại nhỏ, có hai chiếc.” Tống Minh Uyên trầm giọng đáp, dò xét ánh sáng đỏ trong sảnh, thấy chúng đang cùng di động để tìm người, đành đứng im, chờ đợi, một lúc sau thấy một trong hai người đang từ từ đi lên, có lẽ là tới lầu hai, nhưng ngay sau đó bên tai đột ngột vang lên âm thanh thủy tinh vỡ, hiển nhiên là đã tông nát cửa rồi.
Đồng tử của Bạch Thời hơi co lại: “Một cái vào rồi.”
Trước kia đại sảnh dùng để triển lãm cơ giáp, diện tích khá rộng rãi, đương nhiên đủ để cho máy phi hành bay lượn, mẹ kiếp, quá tàn nhẫn!
Tống Minh Uyên chỉ ừ, vẫn nhìn chằm chằm vào ánh sáng, chuẩn bị né tránh trước khi nó quét tới nơi này. Bạch Thời cũng đang quan sát, thấp giọng hỏi nên tìm cơ hội lui lại hay phản kích. Tống Minh Uyên kéo cậu đổi hướng, cảm giác phần lưng đụng phải cái gì đó, bèn quay lại dò xét, thấy trên cột có mấy cái côn sắt tẻ lẻ, không rõ là để treo hay là để cố định cơ giáp, cũng may chưa hỏng, có thể làm điểm đặt chân.
Anh nép sát vào tường nhìn máy phi hành lướt qua, quay sang bảo Bạch Thời đưa cho mình một thanh đao, bắt đầu leo lên trên: “Thu hút sự chú ý của họ đi, vài giây là được.”
Bạch Thời giật mình: “Anh…”
“Nghe anh.”
Bạch Thời há hốc miệng, cảm thấy trái tim nhỏ đang run lên một cái, nhưng lại nghĩ đại ca có Trọng Thiên bảo vệ, chắc sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, lại nói đại ca sẽ không làm chuyện gì khi chưa nắm chắc. Nghĩ tới đây, Bạch Thời mới hơi bình tĩnh, cậu biết bây giờ không phải là thời điểm dọ dự, liền hít sâu một hơi, xông ra ngoài rất hiên ngang lẫm liệt, sau đó trong chớp mắt nhìn thấy người ta tay trái tay phải đều có súng máy, cảm thấy rất câm nín.
Mẹ nó, dù là đạn giả thì lúc bắn vào người cũng đau lắm có biết không? Mấy người phát rồ rồi à! Có tin ông đây lấy Lục Việt ra chém mấy người không?!
Và sau đó, bạn nhỏ này lập tức chạy về chỗ ẩn nấp!
Sinh viên phụ trách truy sát Bạch Thời đã nhìn thấy cậu, vội vàng tiến lên, phát hiện hình như người này muốn dùng cây cột làm lá chắn, vừa liên hệ với Velar trên lầu, vừa áp sát. Bởi vì muốn thay đổi góc độ, tốc độ của hắn vô thức chậm lại.
Giờ phút này Tống Minh Uyên đang đứng phía trên, ánh mắt hơi trầm xuống, canh đúng thời cơ nhảy xuống, lưỡi dao trong tay chém thật mạnh vào chốt mở trên cửa khoang!
“ẦM!”
Cánh cửa hợp kim bắn ra bên ngoài, gây ra tiếng động ầm ĩ, sinh viên năm bốn nọ đã toát hết mồ hôi lạnh, chỉ sợ gây ra tai nạn chết người, vội vàng đáp xuống, giọng nói cũng thay đổi: “Đừng đừng đừng xúc động!”
Điểm hạ cánh của Tống Minh Uyên là cánh trái của máy phi hành, thời điểm người nọ lắp bắp anh đã thuận thế xoay người vào khoang điều khiển. Về phần Bạch Thời, từ lúc nghe được tiếng “Ầm” kia, cậu đã vội vàng chạy về hướng đó, dùng sức đạp lên thân máy mượn lực để nhảy vào, đóng cửa khoang lại: “Đi!”
Ánh mắt Tống Minh Uyên liếc qua thấy còn một máy phi hành khác, anh không có thời gian đẩy sinh viên năm bốn kia ra, đành nghiêng người cầm lấy tay lái. Bạch Thời tiện tay đè đối phương xuống giúp anh, tránh cảnh người này gây thêm phiền toái. Tống Minh Uyên rất hài lòng, xông ra ngoài như tên bắn.
Đúng lúc này Velar đã bay tới, hơn nữa vừa tiến vào đại sảnh, hai bên gặp nhau trên một đường thẳng, chỉ giây lát nữa là sẽ va chạm, Tống Minh Uyên nhìn thấy, đồng tử đột nhiên co lại.
Sinh viên năm bốn đã sợ tới nỗi tái mét, lý trí cũng bay sạch: “Ngừng a a a a a a!!!”
Con mẹ nó, mấy người điên rồi à?! Đây chỉ là một trận so tài chứ không phải đánh nhau đến chết, tôi vẫn chưa muốn chết, mấy người mau tỉnh lại đi!!! Suy nghĩ này lóe lên trong đầu sinh viên nọ, sau đó trí não đã trống rỗng, ngoại trừ la hét thì hoàn toàn không biết làm gì cho phải.
Sắc mặt Tống Minh Uyên không thay đổi, nhìn vào phía trước không chớp mắt, thời điểm ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, anh nhẹ nhàng đánh tay lái, gần như lướt qua đối phương, nhanh chóng cất cánh.
Bạch Thời tranh thủ thời cơ cởi bỏ dây an toàn của sinh viên nọ, đẩy hắn qua một bên. Tống Minh Uyên liền ngồi vào ghế điều khiển, lái vòng lại, anh nhìn máy phi hành đang đón đường phía trước, dùng sức bóp cò súng. Velar vừa đối mặt đã hiểu người bên trong một là Tống Minh Uyên, hai là Bạch Thời, hắn vội vàng truy kích, cũng nổ súng.
Bốn khẩu súng máy nã đạn vang vọng cả không trung, cả tòa thành thị đều nghe thấy.
Người xem vội vàng nhìn về phía toàn cảnh, há hốc miệng, cực kỳ phấn khích: “Má ơi, quá kích thích rồi!”
Trong lòng các đội ngũ khác đang toát lên hơi lạnh, nghĩ thầm đây là động tĩnh gì vậy? Súng hạt hay pháo hạt? Có chuyện gì xảy ra? Sao tự nhiên lại đánh nhau vậy? Muốn giết chết họ à?! Mọi người quay sang nhìn nhau, có người yếu ớt hỏi: “Có phải bây giờ là buổi tối không, mọi người nói liệu có phải âm thanh này đang nhắc nhở chúng ta đêm hôm đừng mò mẫm nữa, phải ngoan ngoãn quay về ngủ không?”
Đồng đội của người nọ nhìn hắn, cảm thấy rất dao động.
Tiểu đội của Hoàng Gia ở ngay gần trung tâm cơ giáp, đương nhiên cũng nghe được tiếng động, lập tức lên tiếng hỏi: “Đại ca, có chuyện gì xảy ra?”
Tống Minh Uyên tập trung nhìn về phía trước, nhấn tai nghe: “Chọn con đường khác để quay lại, tránh xa nơi này một chút.”
“Hai người thì sao?”
“Có máy phi hành.”
Lam không hỏi thêm nữa, nổ máy lái xe rời đi.
Tống Minh Uyên không rõ bọn cướp có tiếp viện hay không, nhưng để chứng minh một sự kiện, anh liền xông về hướng ra ngoại thành. Tốc độ của máy phi hành rất nhanh, nơi này khá gần biên giới, chưa đầy hai phút, bọn họ đã thành công rời khỏi nội thành.
Velar dừng lại, đứng lơ lửng giữa không trung nhìn về phía đối phương, nở nụ cười dịu dàng: “Đáng tiếc.”
Tống Minh Uyên không nghe được âm thanh của hắn, nhưng anh đã biết phạm vi truy kích, liền đứng giữa không trung kéo dài với hắn. Velar đột ngột ý thức được điều gì, vội vàng quay đầu đi tìm Lam. Tống Minh Uyên thấy hắn thông minh như vậy, trong lòng khẽ động, nhìn về phía sinh viên năm thứ tư bên cạnh: “Đó là Velar?”
Sinh viên nọ vẫn chưa hoàn hồn sau màn suýt chết, sững sờ gật đầu.
Bạch Thời hỏi: “Hắn muốn đuổi theo nhị ca?”
“Ừ, hắn đoán được có lẽ Lam chưa rời khỏi thành.” Tống Minh Uyên nhấn tai nghe, “Ở đâu?”
Lam: “Gần đến cửa, có chuyện gì?”
Tống Minh Uyên đoán sẽ không có gì xảy ra, dặn dò: “Cố gắng đi vào chỗ tối.”
Lam không ngốc, con mắt đảo một vòng là hiểu chuyện gì đang xảy ra, mỉm cười đáp lại, tiếp tục tăng tốc. Tống Minh Uyên hỏi vị trí đại khái của hắn, đi qua tập hợp rồi cùng về trụ sở tạm thời.
Lúc này sinh viên năm bốn mới tìm lại được thần trí, đờ đẫn liếc nhìn họ, sâu sắc cảm giác được sự hung tàn của song S, bi phẫn dùng dao đâm mình: “Tôi chết rồi, thả tôi xuống!”
Bạch Thời: “…”
Bạch Thời hỏi: “Anh đâm thế không đến mức chết chứ?”
Sinh viên năm bốn phẫn hận nói: “Các cậu sẽ để lại người sống?”
“Chắc là không?”
“Chẳng phải là xong rồi sao! Mau thả tôi xuống, tôi muốn về phòng ngủ!”
“… Ồ.”
Tống Minh Uyên dừng máy phi hành, triệu tập một cuộc họp, nói sơ qua về tin tức trước mắt, sau đó liếc nhìn thời gian, tùy tiện ăn gì đó, dặn mọi người nghỉ ngơi cho tốt, rạng sáng sẽ hành động.
Túi ngủ của thế giới này có công năng phát nhiệt, cho dù ngủ ngoài trời vào mùa đông cũng rất ấm áp, đương nhiên Bạch Thời phải ngủ cùng lều với đại ca rồi, cậu nhìn anh trong bóng đêm, móng vuốt nhỏ luồn vào vạt áo sờ sờ. Tống Minh Uyên kéo bạn nhỏ này vào lòng, hôn khóe môi cậu. Bạch Thời lại sờ thêm mấy cái, cảm giác rất thỏa mãn, ôm anh ngủ thật say.
Trận đấu vẫn đang tiếp tục, các đội khác chịu đói khổ lạnh lẽo, cố gắng lần dò trong thành thị xa lạ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, phải nói là vô cùng thê thảm, hai đội trong số đó đang do dự có nên về trước hay không. Trong số khán giả đang ngồi xem hiện nay, có khá nhiều người nói muốn tham dự giải đấu lần này, nhưng khi nhìn đến đây, đa số không thể nén nổi sợ hãi, tất cả đều cảm thấy đây không phải là nơi cho người sống, sau đó lại liếc mắt nhìn đội nhà, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo và tự hào.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đã đến rạng sáng, tiểu đội Hoàng Gia dậy rất đúng giờ.
Trang thị truyền tin đã được chuẩn bị đầy đủ, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, cho nên không cần dẫn theo nhân viên không thể chiến đấu, lần này người vào thành là Tống Minh Uyên, Bạch Thời, Lam, Joshua và Phượng Tắc.
Khán giả đang buồn ngủ, vừa nhìn cảnh tượng này đã thấy máu sói sôi trào, mẹ nó, sức chiến đấu mạnh mẽ, nam thần à, anh muốn đi đào hang ổ của người ta sao!
Tống Minh Uyên mở bản đồ, yên lặng nghe từ khóa của những con tin khác, nhanh chóng đánh dấu vào bản đồ, bình tĩnh nói: “Gần trước xa sau, tôi đoán đợi khi các đội cứu được con tin, tín hiệu cho phép giao chiến sẽ vang lên, lúc ấy chúng ta sẽ giải quyết hết.”
“Vâng!”
Lam cười nhắc nhở: “Đạn của chúng ta có hạn, tốt nhất là phải bổ sung.”
Phượng Tắc suy nghĩ: “Tôi nhớ trên bản đồ có kho vũ khí hay là cửa hàng buôn bán vũ khí, không đánh dấu à?”
Tống Minh Uyên lia mắt nhìn một lượt, vẽ thêm một vòng tròn: “Thời điểm đi qua cục cảnh sát nên vào xem.”
Mọi người lại gật đầu, lên xe tiến vào thành thị một lần nữa.
Tống Minh Uyên lại trở về làm đội trưởng của Hoàng Gia, anh liếc nhìn Tiểu Cẩm, ra lệnh: “Lui lại.”
Tiểu Cẩm hít hít mũi, yên lặng rúc rúc về phía anh mình, nghẹn ngào: “Không, không, không đâu, em sợ, sợ… Hức…”
Bạch Thời nhìn em gái đáng thương, phát hiện ánh mắt đại ca lia tới, trái tim nhỏ lập tức run lên, nhưng cũng may mà họ đã tới nơi dừng xe, tâm trạng bất an của Tiểu Cẩm giảm xuống một chút, được dỗ dành hai câu mới chủ động buông góc áo Bạch Thời và leo lên xe.
Xe của thế giới này tận dụng tối đa không gian, sáu người ngồi trong một chiếc xe việt dã cũng không hề chật, Tống Minh Uyên bảo Lam lái xe, bản thân anh mượn ánh sáng đèn pin để dò bản đồ, vừa nói: “Quan sát hai bên đường, một xe quá ít, tốt nhất là tìm được một chiếc khác.” Anh dừng lại, nhắc nhở, “Bọn cướp có tổng bộ, có lẽ khi con tin được cứu xong họ sẽ phái người truy đuổi, tất cả chú ý một chút.”
Lam mỉm cười lên tiếng, chuyện này họ đã thương lượng, cũng chuẩn bị tâm lý xong xuôi, cho nên mới muốn thử xem liệu có tìm được cơ giáp hay không, như vậy sẽ có lợi hơn. Tống Minh Uyên khẽ vuốt cằm, chẳng mấy chốc đã xem hết bản đồ, gấp lại, nhìn về phía trước.
Điện trong thành phố chưa bị cắt hẳn, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy một ánh đèn đường dìu dịu, một vài tòa nhà cao tầng và quán bar cũng phát ra ánh sáng, có điều tác dụng của chúng là làm cho người ta hoang mang, chắc bên trong sẽ không có ai. Thành thị chìm vào tĩnh lặng, hơn nửa đã bị bóng tối nuốt chửng, quỷ dị như một cảnh tượng tận thế.
Hội trường vẫn kín người hết chỗ, đa số sinh viên ăn tối xong đều quyết định quay lại xem thi đấu, chuẩn bị chiến đấu trường kỳ, bởi vì mọi người đều hiểu, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Trước mắt chỉ có học viện Hoàng Gia giải cứu con tin thành công, đội ngũ học viện quân sự số một Murs đã tìm đến đúng nơi, không biết có thể giải cứu đồng đội một cách thuận lợi hay không, ngoài ra hai đội đến từ Bell cũng dần dần tiếp cận bên ngoài, những đội còn lại đều trong giai đoạn tìm tòi, đêm tối tăng khả năng giải cứu thành công, nhưng lại cực kỳ bất lợi cho hành động.
Lam không bật đèn xe, ánh mắt đã thích nghi với bóng đối, nhanh chóng lái tới gần trung tâm cơ giáp: “Lái qua hay dừng ở gần đó.”
Tống Minh Uyên trầm ngâm một lát: “Mọi người đợi ở đây một lát, anh và A Bạch đi xem trước.”
Lam không có ý kiến, đưa mắt nhìn họ rời đi. Trước ngực hắn vẫn cài huy hiệu đội trưởng, bên trong có trang bị định vị, camera trí tuệ nhân tạo sẽ dựa vào nó để đi theo, nhưng sau khi giải cứu đại ca xong hắn lại quên bẵng mất, khiến cho camera vẫn đứng im tại chỗ, không hề đi theo đại ca và A Bạch.
Lúc này Lam mới phát hiện ra vấn đề, ngẩng đầu cười cười với camera.
Người xem nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy cực kỳ bất mãn!
Đừng tưởng cậu cười đẹp là bọn tui sẽ thấy thỏa mãn nhá, nói cho cậu biết, không đời nào! Bọn tui muốn xem nam thần a a a! Rốt cuộc thi hai người kia đang làm gì chứ! Ban tổ chức, mấy ông có thể thu hẹp phạm vi của camera quay toàn cảnh không?!
Fan của Lam thì không nén nổi nghi ngờ, ngô vương có một cái đầu toàn là ý xấu, đừng bảo là cố ý nha? Định tạo cơ hội thế giới hai người cho họ? Được rồi, trái tim tan nát của bọn tui đã được gắn lại, miễn cưỡng tha chứ cho anh đấy, thực ra ngài không lấy được Tiểu Nhị Hóa thì cứ thu Tiểu Bạch Đản hay Joshua cũng được.
Đương nhiên Bạch Thời không biết những người khác nghĩ gì, cậu đi theo đại ca về phía trước, nhanh chóng phát hiện một sự kiện, chớp mắt mấy cái: “Quả cầu không đuổi theo.”
Tống Minh Uyên có chút kinh ngạc trong giây lát, ngay sau đó đã hiểu cậu đang chỉ quả cầu camera, bình tĩnh ừ: “Muốn làm gì?”
“Không muốn làm gì cả.” Bạch Thời nói xong thì dừng một chút, cảm thấy câu vừa rồi khiến trái tim cậu ngứa ngứa, “Hay là hôn một cái…”
Tống Minh Uyên nhìn thoáng qua ngõ nhỏ gần đây, không đợi Bạch Thời nói xong đã đưa tay kéo cậu tới, dùng sức ép cậu vào tường rồi nắm chặt cái cằm kia mà hôn.
Theo lẽ thường thì đây là một nụ hôn cực kỳ cuồng nhiệt, xung quanh không có đèn, trong bóng tối chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của nhau và tiếng nước khe khẽ, tất cả đều kích thích họ. Nhịp thở của Bạch Thời trở nên dồn dập, bị hôn tới nỗi toàn thân run rẩy, không kiềm chế được mà đưa tay thò vào áo đối phương sờ sờ vài cái, cuối cùng mới ôm lấy ánh thật chặt, cảm giác trái tim thấp thỏm khi nãy đã được xoa dịu triệt để.
—— Người của tui, là người của tui đó!
Tống Minh Uyên nhớ rõ họ đang có nhiệm vụ, không kéo dài bao lâu đã rời khỏi nụ hôn này, nhẹ nhàng hôn khóe môi cậu: “Đi thôi.”
“Ừm.”
Bạch Thời rất bất mãn, mẹ nó, đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi còn thi đấu cái lông gì chứ, đã vậy bây giờ là giữa đông, quay về phòng nằm trong chăn tâm sự về triết lý cuộc đời có ý nghĩa tới nhường nào! Cậu vừa oán thầm, vừa nhanh nhẹn chạy tới trung tâm cơ giáp.
Chính diện tòa nhà có một khung cửa sổ lớn, đèn ở lầu một và hai đều bật sáng, đứng từ nơi này nhìn qua chỉ thấy đại sảnh rỗng tuếch, không còn thứ gì khác. Tống Minh Uyên và Bạch Thời tiến vào từ cửa sau, việc đầu tiên cần làm là tắt đèn đi, bởi vì ánh đèn quá rõ ràng trong bóng đêm thế này.
Họ thích nghi một chút, bắt đầu điều tra xung quanh. Tống Minh Uyên nhấn tai nghe, do dự vài giây, không thông báo cho Lam. Bạch Thời liếc nhìn anh: “Không nói cho nhị ca?”
“Chờ một chút.”
Trong lòng Bạch Thời hơi động: “Anh sợ có truy binh? Bọn họ có thể đoán được chúng ta sẽ đến đây?”
Tống Minh Uyên xoa xoa đầu cậu khen ngợi: “Nếu như đối phương là người thông minh, sẽ. Nhưng nếu không may mắn…”
Anh chưa kịp dứt thời thì đã phát hiện mấy điểm đỏ bên ngoài, lập tức kéo Bạch Thời tới núp sau một cây cột lớn, một giây tiếp theo ngọn đèn đột ngột bật lên, chẳng mấy chốc cả đại sảnh đã sáng như ban ngày.
Bạch Thời đã hiểu những gì đại ca chưa kịp nói hết, nếu không may mắn là đối phương cực kỳ thông minh hoặc là gặp người quen, chắc chắn đối phương sẽ đặt mục tiêu vào nơi này. Phỏng đoán theo tình huống hiện tại, hành động tắt đèn của họ đã bị bọn cướp nhìn thấy từ đằng xa, cho nên mới xông thẳng đến, nhưng bất kể thế nào cũng phải tắt đèn, chỉ có điều bọn họ thật xui xẻo.
Bạch Thời lấy lại bình tĩnh: “Phía ngoài là cái gì?”
“Máy phi hành loại nhỏ, có hai chiếc.” Tống Minh Uyên trầm giọng đáp, dò xét ánh sáng đỏ trong sảnh, thấy chúng đang cùng di động để tìm người, đành đứng im, chờ đợi, một lúc sau thấy một trong hai người đang từ từ đi lên, có lẽ là tới lầu hai, nhưng ngay sau đó bên tai đột ngột vang lên âm thanh thủy tinh vỡ, hiển nhiên là đã tông nát cửa rồi.
Đồng tử của Bạch Thời hơi co lại: “Một cái vào rồi.”
Trước kia đại sảnh dùng để triển lãm cơ giáp, diện tích khá rộng rãi, đương nhiên đủ để cho máy phi hành bay lượn, mẹ kiếp, quá tàn nhẫn!
Tống Minh Uyên chỉ ừ, vẫn nhìn chằm chằm vào ánh sáng, chuẩn bị né tránh trước khi nó quét tới nơi này. Bạch Thời cũng đang quan sát, thấp giọng hỏi nên tìm cơ hội lui lại hay phản kích. Tống Minh Uyên kéo cậu đổi hướng, cảm giác phần lưng đụng phải cái gì đó, bèn quay lại dò xét, thấy trên cột có mấy cái côn sắt tẻ lẻ, không rõ là để treo hay là để cố định cơ giáp, cũng may chưa hỏng, có thể làm điểm đặt chân.
Anh nép sát vào tường nhìn máy phi hành lướt qua, quay sang bảo Bạch Thời đưa cho mình một thanh đao, bắt đầu leo lên trên: “Thu hút sự chú ý của họ đi, vài giây là được.”
Bạch Thời giật mình: “Anh…”
“Nghe anh.”
Bạch Thời há hốc miệng, cảm thấy trái tim nhỏ đang run lên một cái, nhưng lại nghĩ đại ca có Trọng Thiên bảo vệ, chắc sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, lại nói đại ca sẽ không làm chuyện gì khi chưa nắm chắc. Nghĩ tới đây, Bạch Thời mới hơi bình tĩnh, cậu biết bây giờ không phải là thời điểm dọ dự, liền hít sâu một hơi, xông ra ngoài rất hiên ngang lẫm liệt, sau đó trong chớp mắt nhìn thấy người ta tay trái tay phải đều có súng máy, cảm thấy rất câm nín.
Mẹ nó, dù là đạn giả thì lúc bắn vào người cũng đau lắm có biết không? Mấy người phát rồ rồi à! Có tin ông đây lấy Lục Việt ra chém mấy người không?!
Và sau đó, bạn nhỏ này lập tức chạy về chỗ ẩn nấp!
Sinh viên phụ trách truy sát Bạch Thời đã nhìn thấy cậu, vội vàng tiến lên, phát hiện hình như người này muốn dùng cây cột làm lá chắn, vừa liên hệ với Velar trên lầu, vừa áp sát. Bởi vì muốn thay đổi góc độ, tốc độ của hắn vô thức chậm lại.
Giờ phút này Tống Minh Uyên đang đứng phía trên, ánh mắt hơi trầm xuống, canh đúng thời cơ nhảy xuống, lưỡi dao trong tay chém thật mạnh vào chốt mở trên cửa khoang!
“ẦM!”
Cánh cửa hợp kim bắn ra bên ngoài, gây ra tiếng động ầm ĩ, sinh viên năm bốn nọ đã toát hết mồ hôi lạnh, chỉ sợ gây ra tai nạn chết người, vội vàng đáp xuống, giọng nói cũng thay đổi: “Đừng đừng đừng xúc động!”
Điểm hạ cánh của Tống Minh Uyên là cánh trái của máy phi hành, thời điểm người nọ lắp bắp anh đã thuận thế xoay người vào khoang điều khiển. Về phần Bạch Thời, từ lúc nghe được tiếng “Ầm” kia, cậu đã vội vàng chạy về hướng đó, dùng sức đạp lên thân máy mượn lực để nhảy vào, đóng cửa khoang lại: “Đi!”
Ánh mắt Tống Minh Uyên liếc qua thấy còn một máy phi hành khác, anh không có thời gian đẩy sinh viên năm bốn kia ra, đành nghiêng người cầm lấy tay lái. Bạch Thời tiện tay đè đối phương xuống giúp anh, tránh cảnh người này gây thêm phiền toái. Tống Minh Uyên rất hài lòng, xông ra ngoài như tên bắn.
Đúng lúc này Velar đã bay tới, hơn nữa vừa tiến vào đại sảnh, hai bên gặp nhau trên một đường thẳng, chỉ giây lát nữa là sẽ va chạm, Tống Minh Uyên nhìn thấy, đồng tử đột nhiên co lại.
Sinh viên năm bốn đã sợ tới nỗi tái mét, lý trí cũng bay sạch: “Ngừng a a a a a a!!!”
Con mẹ nó, mấy người điên rồi à?! Đây chỉ là một trận so tài chứ không phải đánh nhau đến chết, tôi vẫn chưa muốn chết, mấy người mau tỉnh lại đi!!! Suy nghĩ này lóe lên trong đầu sinh viên nọ, sau đó trí não đã trống rỗng, ngoại trừ la hét thì hoàn toàn không biết làm gì cho phải.
Sắc mặt Tống Minh Uyên không thay đổi, nhìn vào phía trước không chớp mắt, thời điểm ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, anh nhẹ nhàng đánh tay lái, gần như lướt qua đối phương, nhanh chóng cất cánh.
Bạch Thời tranh thủ thời cơ cởi bỏ dây an toàn của sinh viên nọ, đẩy hắn qua một bên. Tống Minh Uyên liền ngồi vào ghế điều khiển, lái vòng lại, anh nhìn máy phi hành đang đón đường phía trước, dùng sức bóp cò súng. Velar vừa đối mặt đã hiểu người bên trong một là Tống Minh Uyên, hai là Bạch Thời, hắn vội vàng truy kích, cũng nổ súng.
Bốn khẩu súng máy nã đạn vang vọng cả không trung, cả tòa thành thị đều nghe thấy.
Người xem vội vàng nhìn về phía toàn cảnh, há hốc miệng, cực kỳ phấn khích: “Má ơi, quá kích thích rồi!”
Trong lòng các đội ngũ khác đang toát lên hơi lạnh, nghĩ thầm đây là động tĩnh gì vậy? Súng hạt hay pháo hạt? Có chuyện gì xảy ra? Sao tự nhiên lại đánh nhau vậy? Muốn giết chết họ à?! Mọi người quay sang nhìn nhau, có người yếu ớt hỏi: “Có phải bây giờ là buổi tối không, mọi người nói liệu có phải âm thanh này đang nhắc nhở chúng ta đêm hôm đừng mò mẫm nữa, phải ngoan ngoãn quay về ngủ không?”
Đồng đội của người nọ nhìn hắn, cảm thấy rất dao động.
Tiểu đội của Hoàng Gia ở ngay gần trung tâm cơ giáp, đương nhiên cũng nghe được tiếng động, lập tức lên tiếng hỏi: “Đại ca, có chuyện gì xảy ra?”
Tống Minh Uyên tập trung nhìn về phía trước, nhấn tai nghe: “Chọn con đường khác để quay lại, tránh xa nơi này một chút.”
“Hai người thì sao?”
“Có máy phi hành.”
Lam không hỏi thêm nữa, nổ máy lái xe rời đi.
Tống Minh Uyên không rõ bọn cướp có tiếp viện hay không, nhưng để chứng minh một sự kiện, anh liền xông về hướng ra ngoại thành. Tốc độ của máy phi hành rất nhanh, nơi này khá gần biên giới, chưa đầy hai phút, bọn họ đã thành công rời khỏi nội thành.
Velar dừng lại, đứng lơ lửng giữa không trung nhìn về phía đối phương, nở nụ cười dịu dàng: “Đáng tiếc.”
Tống Minh Uyên không nghe được âm thanh của hắn, nhưng anh đã biết phạm vi truy kích, liền đứng giữa không trung kéo dài với hắn. Velar đột ngột ý thức được điều gì, vội vàng quay đầu đi tìm Lam. Tống Minh Uyên thấy hắn thông minh như vậy, trong lòng khẽ động, nhìn về phía sinh viên năm thứ tư bên cạnh: “Đó là Velar?”
Sinh viên nọ vẫn chưa hoàn hồn sau màn suýt chết, sững sờ gật đầu.
Bạch Thời hỏi: “Hắn muốn đuổi theo nhị ca?”
“Ừ, hắn đoán được có lẽ Lam chưa rời khỏi thành.” Tống Minh Uyên nhấn tai nghe, “Ở đâu?”
Lam: “Gần đến cửa, có chuyện gì?”
Tống Minh Uyên đoán sẽ không có gì xảy ra, dặn dò: “Cố gắng đi vào chỗ tối.”
Lam không ngốc, con mắt đảo một vòng là hiểu chuyện gì đang xảy ra, mỉm cười đáp lại, tiếp tục tăng tốc. Tống Minh Uyên hỏi vị trí đại khái của hắn, đi qua tập hợp rồi cùng về trụ sở tạm thời.
Lúc này sinh viên năm bốn mới tìm lại được thần trí, đờ đẫn liếc nhìn họ, sâu sắc cảm giác được sự hung tàn của song S, bi phẫn dùng dao đâm mình: “Tôi chết rồi, thả tôi xuống!”
Bạch Thời: “…”
Bạch Thời hỏi: “Anh đâm thế không đến mức chết chứ?”
Sinh viên năm bốn phẫn hận nói: “Các cậu sẽ để lại người sống?”
“Chắc là không?”
“Chẳng phải là xong rồi sao! Mau thả tôi xuống, tôi muốn về phòng ngủ!”
“… Ồ.”
Tống Minh Uyên dừng máy phi hành, triệu tập một cuộc họp, nói sơ qua về tin tức trước mắt, sau đó liếc nhìn thời gian, tùy tiện ăn gì đó, dặn mọi người nghỉ ngơi cho tốt, rạng sáng sẽ hành động.
Túi ngủ của thế giới này có công năng phát nhiệt, cho dù ngủ ngoài trời vào mùa đông cũng rất ấm áp, đương nhiên Bạch Thời phải ngủ cùng lều với đại ca rồi, cậu nhìn anh trong bóng đêm, móng vuốt nhỏ luồn vào vạt áo sờ sờ. Tống Minh Uyên kéo bạn nhỏ này vào lòng, hôn khóe môi cậu. Bạch Thời lại sờ thêm mấy cái, cảm giác rất thỏa mãn, ôm anh ngủ thật say.
Trận đấu vẫn đang tiếp tục, các đội khác chịu đói khổ lạnh lẽo, cố gắng lần dò trong thành thị xa lạ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, phải nói là vô cùng thê thảm, hai đội trong số đó đang do dự có nên về trước hay không. Trong số khán giả đang ngồi xem hiện nay, có khá nhiều người nói muốn tham dự giải đấu lần này, nhưng khi nhìn đến đây, đa số không thể nén nổi sợ hãi, tất cả đều cảm thấy đây không phải là nơi cho người sống, sau đó lại liếc mắt nhìn đội nhà, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo và tự hào.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đã đến rạng sáng, tiểu đội Hoàng Gia dậy rất đúng giờ.
Trang thị truyền tin đã được chuẩn bị đầy đủ, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, cho nên không cần dẫn theo nhân viên không thể chiến đấu, lần này người vào thành là Tống Minh Uyên, Bạch Thời, Lam, Joshua và Phượng Tắc.
Khán giả đang buồn ngủ, vừa nhìn cảnh tượng này đã thấy máu sói sôi trào, mẹ nó, sức chiến đấu mạnh mẽ, nam thần à, anh muốn đi đào hang ổ của người ta sao!
Tống Minh Uyên mở bản đồ, yên lặng nghe từ khóa của những con tin khác, nhanh chóng đánh dấu vào bản đồ, bình tĩnh nói: “Gần trước xa sau, tôi đoán đợi khi các đội cứu được con tin, tín hiệu cho phép giao chiến sẽ vang lên, lúc ấy chúng ta sẽ giải quyết hết.”
“Vâng!”
Lam cười nhắc nhở: “Đạn của chúng ta có hạn, tốt nhất là phải bổ sung.”
Phượng Tắc suy nghĩ: “Tôi nhớ trên bản đồ có kho vũ khí hay là cửa hàng buôn bán vũ khí, không đánh dấu à?”
Tống Minh Uyên lia mắt nhìn một lượt, vẽ thêm một vòng tròn: “Thời điểm đi qua cục cảnh sát nên vào xem.”
Mọi người lại gật đầu, lên xe tiến vào thành thị một lần nữa.
/227
|