Nửa đêm, thành thị im ắng không một tiếng động.
Tiểu đội Hoàng Gia thành công lẻn vào cục cảnh sát và mở kho vũ khí, trong đó có mấy khẩu súng và một ít đạn, thu hoạch này miễn cưỡng khiến họ hài lòng. Bọn họ nhanh nhẹn sắp xếp, đi vòng quanh mấy văn phòng, phát hiện chúng đều trống rỗng, lúc này mới tiếc nuối rời đi.
Từ khóa ám chỉ các con tin đều được đánh dấu trên bản đồ, họ không kén chọn, đi từ chỗ gần tới chỗ xa, dự định nếu thấy tòa nhà nào đáng ngờ thì sẽ vào tìm một lượt, tìm được người nào tính người ấy.
Giữa thành phố đột ngột vang lên tiếng nổ, ở trong đêm khuya thế này càng thêm bất ngờ, đám Bạch Thời đang lục soát địa điểm thứ ba, lúc nghe được âm thanh thì lập tức tới bên cửa sổ quan sát, nhưng đáng tiếc tầm mắt đã bị những tòa cao ốc cản trở, họ không thấy được gì hết.
“Là hướng thư viện, hoặc xa hơn một đoạn.” Lam nhìn về hướng kia, “Có lẽ là đội nào cứu được con tin đã bị truy sát, tín hiệu cho phép giao chiến không vang lên, người được cứu là trong đội rồi.”
Tống Minh Uyên ừ, tính thực lực tổng hợp của các đội này, anh cảm thấy học viện Murs và Bell là hai trường có khả năng nhất, hơn nữa có lẽ cũng giống họ, bị truy kích trên đường rút lui, chỉ là không rõ Velar có ra tay hay không.
Bạch Thời cũng đang tự hỏi vấn đề này: “Là đám Velar hả? Nếu hắn biết chúng ta đã quay vào liệu có tiếp tục đuổi giết phải không?”
Tống Minh Uyên gật đầu, xoa xoa tóc cậu, dặn bọn họ phải cẩn thận một chút, sau đó tiếp tục tìm người.
Giờ phút này, tiểu đội học viện quân sự số một Murs đang toán loạn trong đại sảnh của tòa nhà nào đó, bị đuổi tới nỗi chật vật không chịu nổi, chỉ biết chạy hốt hoảng. Thời điểm họ rút lui còn cố ý đổi sang đường khác, ai ngờ đối phương lại dùng máy phi hành, lục soát tất cả các con đường bằng tốc độ như tên bắn, hoàn toàn không chút áp lực, bọn họ chỉ có thể bỏ chạy. Leo đột nhiên thấy may vì bây giờ là ban đêm, có thể mượn bóng tối và cấu tạo của tòa nhà để ẩn nấp, nếu không tất cả đã xong đời rồi, hắn gào lớn trong bộ đàm: “Trốn! Trốn ra khỏi cửa sau!”
Đồng đội đồng thanh nói phải, vội vàng chạy về hướng kia, sau khi rời khỏi đây thì lập tức đổi địa điểm, vừa chạy vừa nghe tiếng súng máy nổ vang từ đằng xa tới, giờ phút này họ mới hiểu nguyên nhân của tiếng ồn từ mấy giờ trước, không biết đội ngũ bị đuổi giết kia có bị diệt toàn quân không.
Gần đấy cũng có đội khác, ban đầu họ đang thương lượng có nên tìm nơi nghỉ ngơi một lát hay không, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã gặp phải cảnh tượng này, cực kỳ kinh hãi, há hốc miệng, ngơ ngác đưa mắt nhìn máy phi hành mang theo mấy khẩu súng máy càn quét qua, cảm thấy cả người không thể khỏe nổi.
Tiếng nổ dần dần đi xa, xung quanh lại chìm vào yên lặng, thật lâu sau, đội trưởng mới an ủi: “Đừng sợ, anh cảm thấy lúc nãy họ có nhìn thấy chúng ta, nhưng không công kích, chứng tỏ chúng ta an toàn, đi thôi, mau chóng rời khỏi nơi này.”
Mọi người đồng loạt phụ họa, giữ nguyên đội hình chạy trốn. Người còn lại nói trông thấy bên Murs có sáu người, hẳn là trong đó có cả con tin, phải chăng đợi lúc họ cứu được đồng đội cũng phải chịu đãi ngộ thế này. Bước chân mọi người dừng lại, cảm giác trái tim lạnh giá. Đội trưởng cố gắng bình tĩnh, tiếp tục an ủi: “Ít nhất bây giờ vẫn an toàn, tranh thủ lúc trời đang tối đen đi tìm con tin rồi trở về toàn vẹn, đừng quên chúng ta đại biểu cho cả trường.”
Mọi người dốc lòng: “Vâng!”
Ý chí chiến đấu của họ đã bừng lên, chuẩn bị xuất phát lần nữa, nhưng đúng lúc này chợt nghe thấy một tiếng vang nổ tung ầm ầm, mang theo ánh sáng chiếu rọi cả nửa khoảng trời. Mọi người hít vào một nơi: “Đỏ… Màu đỏ! Đây là tín hiệu cho phép các đội giao chiến! Trời ơi!”
Bây giờ thì ngay cả bản thân họ cũng không an toàn nữa rồi, cả đám quay sang nhìn nhau, nghĩ thầm, chẳng lẽ muốn hành hạ họ tới chết sao?
“Đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.” Trên đường chạy trốn, Leo thở gấp một tiếng, “Là đội nào cứu được con tin của đội khác? Thật không đúng lúc.”
Hô hấp của đồng đội cũng rất loạn: “Không biết, phải làm sao đây?”
Leo lia mắt nhìn sau lưng: “Chúng ta phải nghĩ cách kiếm một máy phi hành.”
“… Được, nghe, nghe lời cậu.”
Lúc này Velar đang đứng giữa không trung, đưa mắt nhìn ánh sáng màu đỏ, lên tiếng hỏi trong kênh đội ngũ: “Là đội nào?”
Tâm trạng phía tổng bộ không tệ: “Là học viện Hoàng Gia của chúng ta.”
“Hả?” Giọng Velar rất dịu dàng, “Đám tiểu Uyên lại vào?”
“Phải.”
“Đã biết.” Velar ngắt liên lạc, tiếp tục dẫn đồng đội đuổi giết người của Murs, dự định giải quyết xong họ rồi tới nơi khác xem sao.
Tiểu đội của Hoàng Gia giết hết đám cướp ở cứ điểm, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để càn quét hết những thứ sử dụng được, bọn họ nhìn súng và số đạn hiện có, cảm thấy hơi thỏa mãn. Con tin được giải cứu là một nam sinh với tướng mạo anh tuấn, Lam cởi trói cho hắn, nhìn tên trường đối phương, phát hiện là một học viện quân sự xếp hạng bốn trong tinh hệ chính – học viện Cát Thu, lại cười nói: “Cậu không được tham gia chiến đấu, lát nữa bọn cướp đuổi theo phải cẩn thận một chút, đừng trúng đạn.”
Con tin xoay xoay cổ tay, quan sát họ từ khoảng cách gần, mãi hai giây sau mới hỏi: “Các cậu không bảo vệ tôi?”
“Nếu như cậu không cố ý cản trở, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu.” Bạch Thời lại gần, thì thào, “Nhưng nếu cậu không nghe lời, chúng tôi sẽ dùng cậu làm bia đỡ đạn, dù sao chỉ cần bọn tôi không nổ súng bắn chết cậu thì sẽ không bị trừ điểm.”
Con tin quan sát Bạch Thời một lát, tốt tính đảm bảo: “Yên tâm, tính tôi rất thức thời.”
Bạch Thời tỏ vẻ nghi ngờ, nhắc nhở: “Tốt nhất là cậu đừng ỷ vào thân phận con tin rồi cảm thấy gặp được đội mình là có thể chạy mà không bị đánh, nói cho cậu biết, nếu gặp thật ấy, chúng tôi sẽ tranh thủ làm thịt hết cả đám chỉ để lại một mình cậu đó, nghe lời.”
Con tin: “…”
Bạch Thời đoán tên này sẽ phải đàng hoàng thôi, hỏi: “Cậu tên là gì?”
Con tin lễ phép vươn tay ra: “Tôi tên là Nghê Điệp, các cậu có thể gọi tôi là tiểu Điệp (sếp) hoặc A Điệp.”
Bạch Thời: “…”
Bà nó, ông đây là cha mi! Thật sự không phải cố ý sao? Bạch Thời cảm giác người này không tử tế gì, mặt vô cảm bắt tay hắn: “Đã được chúng tôi cứu thì phải nghe theo chúng tôi, tôi có một tật xấu, không nhớ được tên người lạ, phải đặt biệt danh, cho nên tôi quyết định gọi cậu là Cẩu Thặng, cũng may đàn em của tôi không thích cái tên này, giờ nó dành cho cậu đó.”
Con tin: “…”
Lam không nhịn cười được, ánh mắt liếc qua thấy đại ca và Joshua vừa bước vào cửa, bèn hỏi thế nào rồi. Joshua chỉ nói đã kiểm tra hết, sẽ không có tên nào lọt lưới. Tống Minh Uyên thì nghe tiếng cười của Lam là biết đã xảy ra chuyện gì rồi, đi tới bên cạnh ngốc manh xoa xoa tóc cậu: “Có chuyện gì?”
“Em mới quen bạn mới.” Bạch Thời giới thiệu cho anh, “Đại ca, đây là Cẩu Thặng.”
Tống Minh Uyên lập tức hiểu con tin đã đắc tội oắt con này rồi, đáy mắt mang theo ý vui vẻ, chỉ ừ một tiếng, kéo cậu đi ra ngoài. Lam thấy Cẩu Thặng đứng im một chỗ, mỉm cười tiến tới: “Đi thôi, đi theo phía sau tôi, sẽ không để cậu chết đâu.”
Đèn đường đang tỏa sáng, hắt vào cửa sổ một làn sáng dìu dịu, con tin nhìn nụ cười nơi khóe môi hắn, im lặng vài giây, chầm chậm gật đầu, nhắm mắt đi theo, lúc lên xe việt dã cũng ngồi bên cạnh Lam. Toàn bộ quá trình này Phượng Tắc đều đứng bên cạnh quan sát, âm thầm dò xét một hồi, sau đó phát hiện con tin đang nhìn về phía mình, đành đè nén sự nghi hoặc trong lòng, thu tầm mắt lại.
Tống Minh Uyên biết chẳng mấy chốc nữa truy binh sẽ đuổi tới, quyết định không đi xa, anh tìm một nơi kín đáo gần đó để dừng xe, dẫn họ tiến vào một tòa cao ốc, cuối cùng cũng trông thấy một nơi vừa ý, mấy người tụ lại bàn sơ qua, Tống Minh Uyên bảo Lam và Joshua và ngoài dụ đối phương tới.
Khán giả đưa mắt nhìn họ lôi rèm cửa sổ gỡ được từ nơi khác lên tới lầu ba, đứng núp sau lan can, mơ hồ đoán được ý đồ của họ, ai nấy hồi hộp quan sát, đại sảnh của tòa nhà này thông tới tầng hai và tầng ba, diện tích khá rộng, đủ để chứa một máy phi hành. Tống Minh Uyên kiên nhẫn chờ đợi, nghe thấy tiếng ồn vọng tới từ phía xa, nheo mắt: “Chuẩn bị.”
Vừa dứt lời, Joshua và Lam xông vào, lao thẳng lên lầu. Cả hai đều rất thông minh, diễn xuất khá chuẩn mực, trong mắt người ngoài thì hình như họ chỉ đi vào thám thính, sau đó bất hạnh bị bọn cướp gặp được, vội vàng chạy trốn, cuối cùng trong lúc “hoảng hốt chạy bừa” đã tiến vào cao ốc này.
Người phụ trách truy kích vẫn là sinh viên năm bốn, hoàn toàn không nhận ra vấn đề, đã vậy bây giờ còn lái máy phi hành, người nọ cảm giác đối phương không làm gì được mình, liền khí phách đuổi theo, nhưng sau đó chợt thấy một thứ rơi thẳng từ trên cao xuống, bao phủ cả máy phi hành, tầm mắt hoàn toàn bị che khuất.
Người nọ hoảng hốt, vội vàng giảm tốc độ tránh lao vào tường, sau đó vừa lui về phía sau vừa lắc trái lắc phải, cố gắng hất tấm vải này ra. Đồng đội của hắn vừa xông vào, suýt nữa đã đâm phải, kinh hãi kêu lên: “Ngừng ngừng! Cậu làm gì thế?”
Lúc này sinh viên năm bốn nọ mới thở phào một tiếng, yên lòng đứng lơ lửng giữa không trung, chuẩn bị mở cửa khoang xử lý chướng ngại vật, trước khi ra còn thông báo trong kênh đội ngũ: “Có mai phục, cẩn thận một chút.”
Người vào sau chưa kịp đáp lại, đúng lúc này một viên đạn thình lình bắn về phía họ, người nọ phát hiện Bạch Thời và Phượng Tắc đang đứng trên tầng ba nổ súng, đành vội vàng vượt qua đồng đội cất cánh bay lên cao, nhanh chóng đứng ngang hàng với lầu ba, bắt đầu bắn phá. Cả Bạch Thời và Phượng Tắc đều đoán được y sẽ làm vậy, lập tức ẩn nấp ngay thời điểm người nọ phản kích, vất vả lắm mới tránh được viên đạn đang bắn về phía mình.
Một giây sau, Tống Minh Uyên hiện thân từ chỗ tối, một chân đạp lên lan can, nhảy thẳng vào máy phi hành, phối hợp thật sự không thể chê nổi.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, khán giả vẫn không hiểu sao Tống nam thần lại cướp được máy phi hành, giờ phút này được quan sát toàn bộ quá trình, cực kỳ khiếp sợ: “Má ơi!!!”
Tống Minh Uyên dùng biện pháp như lần trước để tiến vào khoang điều khiển, quay đầu chĩa súng vào mặt người ta, sinh viên năm bốn kia vừa kéo được rèm cửa sổ ra, ai ngờ lại bị một hình ảnh có tính công kích thế này đập vào tầm mắt, lập tức cứng dờ, cam chịu giơ hai tay lên cao.
Vì vậy tiểu đội Hoàng Gia lại có thêm hai máy phi hành nữa, bọn họ dứt khoát bỏ xe việt dã lại, chuẩn bị lái máy phi hành rời đi. Đương nhiên Bạch Thời phải ngồi cùng đại ca rồi, cậu chậm rãi xuống dưới đại sảnh, nhìn sinh viên năm bốn bị bắt: “Tổng bộ ở đâu?”
Hai sinh viên họ đứng im, lắc đầu.
Bạch Thời hỏi: “Nếu giờ lột sạch quần áo của các anh rồi ném ra ngoài thì có nói không?”
“…” Sinh viên năm bốn nói, “Bọn tôi không phải là tiểu lâu la, bức cung cũng vô dụng.”
Bạch Thời đành phải bỏ qua, thống khoái xử đẹp họ, sau đó bỗng ý thức được một sự kiện, nhìn hai bên một chút: “Cẩu Thặng đâu rồi?”
Mọi người giật mình, trận chiến ở đại sảnh đã chấm dứt, nếu người này ẩn núp thì phải đi ra từ lâu rồi mới đúng, chẳng lẽ thằng oắt này… Tranh thủ bỏ chạy rồi?
“Lúc nãy hắn đi theo anh.” Lam cười cười, quay người lên lầu, “Lúc đi ra anh bảo hắn đứng ở trên tầng hai đợi anh đừng chạy khắp nơi, không biết…”
Lam không nói hết lời nhưng mọi người đã hiểu ý hắn, không hỏi tiếp nữa mà cùng nghĩ người này có còn ở đây không? Chỉ là thật bất ngờ làm sao, con tin thật sự ngoan ngoãn đợi Lam, nhìn thấy Lam thì vui vẻ chạy tới, tiếp tục nhắm mắt đi theo hắn.
Bạch Thời im lặng thật lâu, trong đầu đã nghĩ về mấy chữ hội chứng Stockholm, chỉ là nhanh chóng gạt bỏ, cảm giác không có khả năng lắm, hơn nữa cậu vẫn thấy người này rất khó lường, liền tiến tới, thì thào hỏi: “Cậu làm gì thế? Thích nhị ca của tôi rồi hả?”
Con tin lui về phía sau vài bước, hai mắt đảo quanh: “Rất nhiều bạn học của tôi đều là fan của anh ấy…”
“Sau đó?”
“Bây giờ tôi cảm thấy làm fan của anh ấy cũng không tệ, anh ấy cười rất đẹp.”
“…” Bạch Thời nói, “Thế thì cậu đừng hy vọng nữa, nhị ca của tôi còn lâu mới thích cậu.”
“Không thử làm sao mà biết.” Con tin không để ý tới Bạch Thời, tiếp tục chạy tới bên cạnh Lam, đưa mắt đánh giá cơ thể hắn, đợi lúc Lam nhìn qua thì quay sang nơi khác, sau đó lại lén lút nghiêng mắt nhìn.
Joshua thích thú nhìn chằm chằm vào người nọ, không lên tiếng, đi thẳng vào máy phi hành.
Phượng Tắc cũng đang đánh giá con tin, mượn ánh sáng của máy phi hành, hắn thấy khóe miệng người nọ lóe lên một nụ cười vui vẻ rồi lập tức biến mất, sắc mặt Phượng Tắc thay đổi, vô thức lui về phía sau nửa bước.
Quả nhiên cảm giác không hề sai, đây là người thừa kế Trọng Huy trong tương lai – Thừa Viêm.
Làm sao y lại chạy đến đây?!
Tiểu đội Hoàng Gia thành công lẻn vào cục cảnh sát và mở kho vũ khí, trong đó có mấy khẩu súng và một ít đạn, thu hoạch này miễn cưỡng khiến họ hài lòng. Bọn họ nhanh nhẹn sắp xếp, đi vòng quanh mấy văn phòng, phát hiện chúng đều trống rỗng, lúc này mới tiếc nuối rời đi.
Từ khóa ám chỉ các con tin đều được đánh dấu trên bản đồ, họ không kén chọn, đi từ chỗ gần tới chỗ xa, dự định nếu thấy tòa nhà nào đáng ngờ thì sẽ vào tìm một lượt, tìm được người nào tính người ấy.
Giữa thành phố đột ngột vang lên tiếng nổ, ở trong đêm khuya thế này càng thêm bất ngờ, đám Bạch Thời đang lục soát địa điểm thứ ba, lúc nghe được âm thanh thì lập tức tới bên cửa sổ quan sát, nhưng đáng tiếc tầm mắt đã bị những tòa cao ốc cản trở, họ không thấy được gì hết.
“Là hướng thư viện, hoặc xa hơn một đoạn.” Lam nhìn về hướng kia, “Có lẽ là đội nào cứu được con tin đã bị truy sát, tín hiệu cho phép giao chiến không vang lên, người được cứu là trong đội rồi.”
Tống Minh Uyên ừ, tính thực lực tổng hợp của các đội này, anh cảm thấy học viện Murs và Bell là hai trường có khả năng nhất, hơn nữa có lẽ cũng giống họ, bị truy kích trên đường rút lui, chỉ là không rõ Velar có ra tay hay không.
Bạch Thời cũng đang tự hỏi vấn đề này: “Là đám Velar hả? Nếu hắn biết chúng ta đã quay vào liệu có tiếp tục đuổi giết phải không?”
Tống Minh Uyên gật đầu, xoa xoa tóc cậu, dặn bọn họ phải cẩn thận một chút, sau đó tiếp tục tìm người.
Giờ phút này, tiểu đội học viện quân sự số một Murs đang toán loạn trong đại sảnh của tòa nhà nào đó, bị đuổi tới nỗi chật vật không chịu nổi, chỉ biết chạy hốt hoảng. Thời điểm họ rút lui còn cố ý đổi sang đường khác, ai ngờ đối phương lại dùng máy phi hành, lục soát tất cả các con đường bằng tốc độ như tên bắn, hoàn toàn không chút áp lực, bọn họ chỉ có thể bỏ chạy. Leo đột nhiên thấy may vì bây giờ là ban đêm, có thể mượn bóng tối và cấu tạo của tòa nhà để ẩn nấp, nếu không tất cả đã xong đời rồi, hắn gào lớn trong bộ đàm: “Trốn! Trốn ra khỏi cửa sau!”
Đồng đội đồng thanh nói phải, vội vàng chạy về hướng kia, sau khi rời khỏi đây thì lập tức đổi địa điểm, vừa chạy vừa nghe tiếng súng máy nổ vang từ đằng xa tới, giờ phút này họ mới hiểu nguyên nhân của tiếng ồn từ mấy giờ trước, không biết đội ngũ bị đuổi giết kia có bị diệt toàn quân không.
Gần đấy cũng có đội khác, ban đầu họ đang thương lượng có nên tìm nơi nghỉ ngơi một lát hay không, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã gặp phải cảnh tượng này, cực kỳ kinh hãi, há hốc miệng, ngơ ngác đưa mắt nhìn máy phi hành mang theo mấy khẩu súng máy càn quét qua, cảm thấy cả người không thể khỏe nổi.
Tiếng nổ dần dần đi xa, xung quanh lại chìm vào yên lặng, thật lâu sau, đội trưởng mới an ủi: “Đừng sợ, anh cảm thấy lúc nãy họ có nhìn thấy chúng ta, nhưng không công kích, chứng tỏ chúng ta an toàn, đi thôi, mau chóng rời khỏi nơi này.”
Mọi người đồng loạt phụ họa, giữ nguyên đội hình chạy trốn. Người còn lại nói trông thấy bên Murs có sáu người, hẳn là trong đó có cả con tin, phải chăng đợi lúc họ cứu được đồng đội cũng phải chịu đãi ngộ thế này. Bước chân mọi người dừng lại, cảm giác trái tim lạnh giá. Đội trưởng cố gắng bình tĩnh, tiếp tục an ủi: “Ít nhất bây giờ vẫn an toàn, tranh thủ lúc trời đang tối đen đi tìm con tin rồi trở về toàn vẹn, đừng quên chúng ta đại biểu cho cả trường.”
Mọi người dốc lòng: “Vâng!”
Ý chí chiến đấu của họ đã bừng lên, chuẩn bị xuất phát lần nữa, nhưng đúng lúc này chợt nghe thấy một tiếng vang nổ tung ầm ầm, mang theo ánh sáng chiếu rọi cả nửa khoảng trời. Mọi người hít vào một nơi: “Đỏ… Màu đỏ! Đây là tín hiệu cho phép các đội giao chiến! Trời ơi!”
Bây giờ thì ngay cả bản thân họ cũng không an toàn nữa rồi, cả đám quay sang nhìn nhau, nghĩ thầm, chẳng lẽ muốn hành hạ họ tới chết sao?
“Đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.” Trên đường chạy trốn, Leo thở gấp một tiếng, “Là đội nào cứu được con tin của đội khác? Thật không đúng lúc.”
Hô hấp của đồng đội cũng rất loạn: “Không biết, phải làm sao đây?”
Leo lia mắt nhìn sau lưng: “Chúng ta phải nghĩ cách kiếm một máy phi hành.”
“… Được, nghe, nghe lời cậu.”
Lúc này Velar đang đứng giữa không trung, đưa mắt nhìn ánh sáng màu đỏ, lên tiếng hỏi trong kênh đội ngũ: “Là đội nào?”
Tâm trạng phía tổng bộ không tệ: “Là học viện Hoàng Gia của chúng ta.”
“Hả?” Giọng Velar rất dịu dàng, “Đám tiểu Uyên lại vào?”
“Phải.”
“Đã biết.” Velar ngắt liên lạc, tiếp tục dẫn đồng đội đuổi giết người của Murs, dự định giải quyết xong họ rồi tới nơi khác xem sao.
Tiểu đội của Hoàng Gia giết hết đám cướp ở cứ điểm, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để càn quét hết những thứ sử dụng được, bọn họ nhìn súng và số đạn hiện có, cảm thấy hơi thỏa mãn. Con tin được giải cứu là một nam sinh với tướng mạo anh tuấn, Lam cởi trói cho hắn, nhìn tên trường đối phương, phát hiện là một học viện quân sự xếp hạng bốn trong tinh hệ chính – học viện Cát Thu, lại cười nói: “Cậu không được tham gia chiến đấu, lát nữa bọn cướp đuổi theo phải cẩn thận một chút, đừng trúng đạn.”
Con tin xoay xoay cổ tay, quan sát họ từ khoảng cách gần, mãi hai giây sau mới hỏi: “Các cậu không bảo vệ tôi?”
“Nếu như cậu không cố ý cản trở, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu.” Bạch Thời lại gần, thì thào, “Nhưng nếu cậu không nghe lời, chúng tôi sẽ dùng cậu làm bia đỡ đạn, dù sao chỉ cần bọn tôi không nổ súng bắn chết cậu thì sẽ không bị trừ điểm.”
Con tin quan sát Bạch Thời một lát, tốt tính đảm bảo: “Yên tâm, tính tôi rất thức thời.”
Bạch Thời tỏ vẻ nghi ngờ, nhắc nhở: “Tốt nhất là cậu đừng ỷ vào thân phận con tin rồi cảm thấy gặp được đội mình là có thể chạy mà không bị đánh, nói cho cậu biết, nếu gặp thật ấy, chúng tôi sẽ tranh thủ làm thịt hết cả đám chỉ để lại một mình cậu đó, nghe lời.”
Con tin: “…”
Bạch Thời đoán tên này sẽ phải đàng hoàng thôi, hỏi: “Cậu tên là gì?”
Con tin lễ phép vươn tay ra: “Tôi tên là Nghê Điệp, các cậu có thể gọi tôi là tiểu Điệp (sếp) hoặc A Điệp.”
Bạch Thời: “…”
Bà nó, ông đây là cha mi! Thật sự không phải cố ý sao? Bạch Thời cảm giác người này không tử tế gì, mặt vô cảm bắt tay hắn: “Đã được chúng tôi cứu thì phải nghe theo chúng tôi, tôi có một tật xấu, không nhớ được tên người lạ, phải đặt biệt danh, cho nên tôi quyết định gọi cậu là Cẩu Thặng, cũng may đàn em của tôi không thích cái tên này, giờ nó dành cho cậu đó.”
Con tin: “…”
Lam không nhịn cười được, ánh mắt liếc qua thấy đại ca và Joshua vừa bước vào cửa, bèn hỏi thế nào rồi. Joshua chỉ nói đã kiểm tra hết, sẽ không có tên nào lọt lưới. Tống Minh Uyên thì nghe tiếng cười của Lam là biết đã xảy ra chuyện gì rồi, đi tới bên cạnh ngốc manh xoa xoa tóc cậu: “Có chuyện gì?”
“Em mới quen bạn mới.” Bạch Thời giới thiệu cho anh, “Đại ca, đây là Cẩu Thặng.”
Tống Minh Uyên lập tức hiểu con tin đã đắc tội oắt con này rồi, đáy mắt mang theo ý vui vẻ, chỉ ừ một tiếng, kéo cậu đi ra ngoài. Lam thấy Cẩu Thặng đứng im một chỗ, mỉm cười tiến tới: “Đi thôi, đi theo phía sau tôi, sẽ không để cậu chết đâu.”
Đèn đường đang tỏa sáng, hắt vào cửa sổ một làn sáng dìu dịu, con tin nhìn nụ cười nơi khóe môi hắn, im lặng vài giây, chầm chậm gật đầu, nhắm mắt đi theo, lúc lên xe việt dã cũng ngồi bên cạnh Lam. Toàn bộ quá trình này Phượng Tắc đều đứng bên cạnh quan sát, âm thầm dò xét một hồi, sau đó phát hiện con tin đang nhìn về phía mình, đành đè nén sự nghi hoặc trong lòng, thu tầm mắt lại.
Tống Minh Uyên biết chẳng mấy chốc nữa truy binh sẽ đuổi tới, quyết định không đi xa, anh tìm một nơi kín đáo gần đó để dừng xe, dẫn họ tiến vào một tòa cao ốc, cuối cùng cũng trông thấy một nơi vừa ý, mấy người tụ lại bàn sơ qua, Tống Minh Uyên bảo Lam và Joshua và ngoài dụ đối phương tới.
Khán giả đưa mắt nhìn họ lôi rèm cửa sổ gỡ được từ nơi khác lên tới lầu ba, đứng núp sau lan can, mơ hồ đoán được ý đồ của họ, ai nấy hồi hộp quan sát, đại sảnh của tòa nhà này thông tới tầng hai và tầng ba, diện tích khá rộng, đủ để chứa một máy phi hành. Tống Minh Uyên kiên nhẫn chờ đợi, nghe thấy tiếng ồn vọng tới từ phía xa, nheo mắt: “Chuẩn bị.”
Vừa dứt lời, Joshua và Lam xông vào, lao thẳng lên lầu. Cả hai đều rất thông minh, diễn xuất khá chuẩn mực, trong mắt người ngoài thì hình như họ chỉ đi vào thám thính, sau đó bất hạnh bị bọn cướp gặp được, vội vàng chạy trốn, cuối cùng trong lúc “hoảng hốt chạy bừa” đã tiến vào cao ốc này.
Người phụ trách truy kích vẫn là sinh viên năm bốn, hoàn toàn không nhận ra vấn đề, đã vậy bây giờ còn lái máy phi hành, người nọ cảm giác đối phương không làm gì được mình, liền khí phách đuổi theo, nhưng sau đó chợt thấy một thứ rơi thẳng từ trên cao xuống, bao phủ cả máy phi hành, tầm mắt hoàn toàn bị che khuất.
Người nọ hoảng hốt, vội vàng giảm tốc độ tránh lao vào tường, sau đó vừa lui về phía sau vừa lắc trái lắc phải, cố gắng hất tấm vải này ra. Đồng đội của hắn vừa xông vào, suýt nữa đã đâm phải, kinh hãi kêu lên: “Ngừng ngừng! Cậu làm gì thế?”
Lúc này sinh viên năm bốn nọ mới thở phào một tiếng, yên lòng đứng lơ lửng giữa không trung, chuẩn bị mở cửa khoang xử lý chướng ngại vật, trước khi ra còn thông báo trong kênh đội ngũ: “Có mai phục, cẩn thận một chút.”
Người vào sau chưa kịp đáp lại, đúng lúc này một viên đạn thình lình bắn về phía họ, người nọ phát hiện Bạch Thời và Phượng Tắc đang đứng trên tầng ba nổ súng, đành vội vàng vượt qua đồng đội cất cánh bay lên cao, nhanh chóng đứng ngang hàng với lầu ba, bắt đầu bắn phá. Cả Bạch Thời và Phượng Tắc đều đoán được y sẽ làm vậy, lập tức ẩn nấp ngay thời điểm người nọ phản kích, vất vả lắm mới tránh được viên đạn đang bắn về phía mình.
Một giây sau, Tống Minh Uyên hiện thân từ chỗ tối, một chân đạp lên lan can, nhảy thẳng vào máy phi hành, phối hợp thật sự không thể chê nổi.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, khán giả vẫn không hiểu sao Tống nam thần lại cướp được máy phi hành, giờ phút này được quan sát toàn bộ quá trình, cực kỳ khiếp sợ: “Má ơi!!!”
Tống Minh Uyên dùng biện pháp như lần trước để tiến vào khoang điều khiển, quay đầu chĩa súng vào mặt người ta, sinh viên năm bốn kia vừa kéo được rèm cửa sổ ra, ai ngờ lại bị một hình ảnh có tính công kích thế này đập vào tầm mắt, lập tức cứng dờ, cam chịu giơ hai tay lên cao.
Vì vậy tiểu đội Hoàng Gia lại có thêm hai máy phi hành nữa, bọn họ dứt khoát bỏ xe việt dã lại, chuẩn bị lái máy phi hành rời đi. Đương nhiên Bạch Thời phải ngồi cùng đại ca rồi, cậu chậm rãi xuống dưới đại sảnh, nhìn sinh viên năm bốn bị bắt: “Tổng bộ ở đâu?”
Hai sinh viên họ đứng im, lắc đầu.
Bạch Thời hỏi: “Nếu giờ lột sạch quần áo của các anh rồi ném ra ngoài thì có nói không?”
“…” Sinh viên năm bốn nói, “Bọn tôi không phải là tiểu lâu la, bức cung cũng vô dụng.”
Bạch Thời đành phải bỏ qua, thống khoái xử đẹp họ, sau đó bỗng ý thức được một sự kiện, nhìn hai bên một chút: “Cẩu Thặng đâu rồi?”
Mọi người giật mình, trận chiến ở đại sảnh đã chấm dứt, nếu người này ẩn núp thì phải đi ra từ lâu rồi mới đúng, chẳng lẽ thằng oắt này… Tranh thủ bỏ chạy rồi?
“Lúc nãy hắn đi theo anh.” Lam cười cười, quay người lên lầu, “Lúc đi ra anh bảo hắn đứng ở trên tầng hai đợi anh đừng chạy khắp nơi, không biết…”
Lam không nói hết lời nhưng mọi người đã hiểu ý hắn, không hỏi tiếp nữa mà cùng nghĩ người này có còn ở đây không? Chỉ là thật bất ngờ làm sao, con tin thật sự ngoan ngoãn đợi Lam, nhìn thấy Lam thì vui vẻ chạy tới, tiếp tục nhắm mắt đi theo hắn.
Bạch Thời im lặng thật lâu, trong đầu đã nghĩ về mấy chữ hội chứng Stockholm, chỉ là nhanh chóng gạt bỏ, cảm giác không có khả năng lắm, hơn nữa cậu vẫn thấy người này rất khó lường, liền tiến tới, thì thào hỏi: “Cậu làm gì thế? Thích nhị ca của tôi rồi hả?”
Con tin lui về phía sau vài bước, hai mắt đảo quanh: “Rất nhiều bạn học của tôi đều là fan của anh ấy…”
“Sau đó?”
“Bây giờ tôi cảm thấy làm fan của anh ấy cũng không tệ, anh ấy cười rất đẹp.”
“…” Bạch Thời nói, “Thế thì cậu đừng hy vọng nữa, nhị ca của tôi còn lâu mới thích cậu.”
“Không thử làm sao mà biết.” Con tin không để ý tới Bạch Thời, tiếp tục chạy tới bên cạnh Lam, đưa mắt đánh giá cơ thể hắn, đợi lúc Lam nhìn qua thì quay sang nơi khác, sau đó lại lén lút nghiêng mắt nhìn.
Joshua thích thú nhìn chằm chằm vào người nọ, không lên tiếng, đi thẳng vào máy phi hành.
Phượng Tắc cũng đang đánh giá con tin, mượn ánh sáng của máy phi hành, hắn thấy khóe miệng người nọ lóe lên một nụ cười vui vẻ rồi lập tức biến mất, sắc mặt Phượng Tắc thay đổi, vô thức lui về phía sau nửa bước.
Quả nhiên cảm giác không hề sai, đây là người thừa kế Trọng Huy trong tương lai – Thừa Viêm.
Làm sao y lại chạy đến đây?!
/227
|