Tên cảnh sát mập không phải ngốc, gã thấy Diệp Mặc dám công khai nổ súng giết người, mặc dù là sau khi lấy chứng nhận, nhưng việc này là không thể tin nổi.
Cho dù là người trong ngành đặc biệt, cũng không thể làm như vậy. Nhưng người trẻ tuổi trước mắt này cố tình làm như vậy. Điều này chỉ có thể nói là hắn không phải có lai lịch lớn để dọa người, mà là có thân phận đặc biệt nào đó.
Mấy người cảnh sát và bảo vệ rất nhanh đã chạy đi, ngay cả Đậu Lâm bị Diệp Mặc bắn chết cũng bị khiêng đi. Đây đúng là đến nhanh, đi cũng nhanh.
Không chỉ Tàng Gia Nghiêm biết Diệp Mặc không tầm thường, tất cả người trong xe đều biết hắn không tầm thường, cả xe trong lúc nhất thời yên tĩnh hẳn.
Tàng Gia Nghiêm cũng không phải là người không có kiến thức, anh ta thu hồi đồ đạc của mình, nói với Diệp Mặc:
-Người anh em Diệp đúng là ân đền oán trả, có thể quen biết anh, thật sự Tàng Gia Nghiêm tôi rất may mắn. Tôi còn tưởng người anh em Diệp là người buôn bán, thật đúng là có mắt không tròng.
Rất hiển nhiên, Tàng Gia Nghiêm cũng không phải ngu dốt như người bình thường, anh ta biết có cực ít người có giấy phép giết người. Không thể nghi ngờ gì, Diệp Mặc chính là một trong số những người cực ít này, nhưng anh ta cũng biết cho dù là người có giấy phép giết người, cũng không thể công khai giết người, cho nên anh ta mới nói Diệp Mặc là người ân đền oán trả. Mà người có giấy phép giết người đều là tinh anh trong tinh anh của quốc gia, càng không có khả năng là một người làm ăn buôn bán, lúc này anh ta mới nghĩ đến Diệp Mặc lúc đầu là lừa anh ta.
Diệp Mặc chắp tay nói:
-Anh Tàng quá khen, thật ra tôi rất thích những người căm thù cái ác như anh Tàng, nhưng việc tôi muốn đến biên giới buôn bán không phải gạt anh, tôi thật sự muốn làm kinh doanh, súng của tôi được dùng hợp pháp, nhưng cũng là quan hệ hợp tác thôi.
Diệp Mặc nói đơn giản một câu, nhưng trong lòng Tàng Gia Nghiêm lại sửng sốt. Quan hệ hợp tác? Có ai lại có năng lực hợp tác với quốc gia? Nếu như Diệp Mặc nói thật, vậy bản lĩnh của hắn tuyệt đối là khủng khiếp.
Chị em họ Viên còn chưa kịp phản ứng, còn đang khiếp sợ, không tin được, người kiêu ngạo như Đậu Lâm lại bị người trẻ tuổi trước mặt này giết dễ dàng, thậm chí người trẻ tuổi kia còn đang trò chuyện vui vẻ trên xe.
Lúc này một gã đàn ông còn béo hơn đã cầm giấy tờ của Diệp Mặc vội vã chạy tới, đi theo phía sau gã là gã cảnh sát mập. Gã béo hơn đi đến trước mặt Diệp Mặc chào một cái, lúc này mới hai tay đưa giấy tờ cho Diệp Mặc nói:
-Tôi là trưởng tàu đoàn tàu này, Vạn Hữu Điền, huấn luyện viên Diệp, đây là giấy tờ của ngài.
Diệp Mặc cầm giấy tờ hỏi Tàng Gia Nghiêm lấy thẻ nhớ đưa cho cảnh sát béo nói:
-Đây là chứng cứ rõ ràng Đậu Lâm phạm tội, anh mang đến đồn cảnh sát Yến Kinh, nói là tôi gửi, còn chuyện ở bến sông, lần sau đến Yến Kinh tôi sẽ hỏi tiếp.
-Vâng, thưa huấn luyện viên Diệp.
Người trưởng tàu béo cúi đầu chào rất đúng qui cách.
-Tốt rồi, ở đây không có việc gì nữa rồi. Tôi sẽ đưa chị em họ Viên đi, lời khai của họ lúc nãy đã có ba cảnh sát nghe thấy.
Diệp Mặc gật đầu thản nhiên nói.
Nhìn trưởng tàu mang theo vài nhân viên bảo vệ rời đi, Diệp Mặc thở dài, trong lòng lại càng thêm khát vọng quyền lực. Đây là quyền lực ưu đãi, nếu như không có giấy chứng nhận, cho dù hắn có nhiều bản lĩnh hơn nữa cũng chỉ có thể giết người xong rời khỏi, chứ không thể vẫn ngồi lại đây yên ổn được, còn không theo nguyên tắc gì, tuy biết mình mang chị em họ Viên đi là vi phạm nguyên tắc nghiêm trọng, nhưng cũng không ai nói gì.
Viên Mai Hương lúc này mới phản ứng lại, sự tình lúc này đúng là nằm mơ cũng không ngờ tới, cô lại không hề bị đụng đến một cọng tóc. Cô bị kích động, vội vàng quỳ xuống cảm tạ Diệp Mặc, Diệp Mặc khoát tay nói:
-Một chút việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến, tôi nghe nói cô tốt nghiệp tài chính chuyên nghiệp?
-Vâng, tôi vốn tốt nghiệp đại học Tài chính xong chuẩn bị đi đến bến sông công tác mới gặp tên súc sinh kia.
Viên Mai Hương nói xong trong mắt vẫn lộ ra vẻ kinh hoàng như cũ.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
-Tôi muốn đi làm kinh doanh một chút, nếu cô không có chỗ nào tốt đi, đi giúp tôi làm chút việc về tài vụ, tất nhiên là nếu cô có nơi tốt hơn để đi, hoặc phải về nhà cũng được. Tôi chắc chắn những người đó không dám đến tìm cô nữa đâu.
-Tôi tình nguyện cùng anh đi làm ăn, chỉ có việc là em trai tôi phải đi học, nó vì đi tìm tôi mà đã bỏ lỡ ba năm.
Viên Mai Hương giọng điệu rất đơn giản, rõ ràng là rất cảm ơn Diệp Mặc.
-Được, vậy sau này cô hãy đi theo anh Tàng, đợi tôi gặp được Phương Nam xong, sau đó sẽ tính việc làm ăn của chúng ta. Còn em trai cô cứ ở lại Quế Lâm đi học cũng được.
Diệp Mặc đi một chuyến tàu lại giúp được vài người, trong lòng thấy rất vui, tuy hắn không biết Viên Mai Hương bản lĩnh thế nào, nhưng lại rất thích tính cách của Tàng Gia Nghiêm.
Trong một gian phòng tối om ở Quế Lâm, Phương Nam vẫn nằm trên giường như cũ, nhưng hiện giờ ở bên cạnh gã chỉ còn ba đàn em
Ngoại trừ hai người trung thành với y là Thạch Đầu và Tiểu Thiết, còn lại một người là Tiểu Hỏa. Lúc trước chính Tiểu Hỏa gặp Diệp Mặc ở Yến Kinh, Diệp Mặc nói cho gã biết hắn sẽ đến Lưu Xà một chuyến.
-Anh Nam, đã mấy tháng, anh Diệp còn chưa đến, chúng ta có nên đổi chỗ khác hay không?
Tiểu Thiết hơi chần chừ hỏi.
Thạch Đầu và Tiểu Hỏa cũng không ở đây, trong phòng chỉ có Tiểu Thiết ở lại chăm sóc Phương Nam.
Phương Nam hiểu lời Tiểu Thiết nói, bởi vì ở Quế Lâm Phương Nam không dám lộ mặt, thậm chí đi viện cũng không dám. Hơn nữa cũng chẳng có tiền đi bệnh viện, lời Tiểu Thiết hiển nhiên là có ý nói Diệp Mặc sẽ không đến, muốn Phương Nam khỏi phải ở đây chờ đợi.
Phương Nam lại lắc lắc đầu:
-Tiểu Hỏa mỗi ngày đều đến quanh sân bay dò xét, nó nhất định sẽ đợi được anh Diệp đến, anh ấy không phải người bình thường, đã nói sẽ đến giúp ta một lần, chắc chắn sẽ đến, hiện giờ anh ta chưa đến chắc là vì còn bận bịu nhiều việc.
Cho dù là người trong ngành đặc biệt, cũng không thể làm như vậy. Nhưng người trẻ tuổi trước mắt này cố tình làm như vậy. Điều này chỉ có thể nói là hắn không phải có lai lịch lớn để dọa người, mà là có thân phận đặc biệt nào đó.
Mấy người cảnh sát và bảo vệ rất nhanh đã chạy đi, ngay cả Đậu Lâm bị Diệp Mặc bắn chết cũng bị khiêng đi. Đây đúng là đến nhanh, đi cũng nhanh.
Không chỉ Tàng Gia Nghiêm biết Diệp Mặc không tầm thường, tất cả người trong xe đều biết hắn không tầm thường, cả xe trong lúc nhất thời yên tĩnh hẳn.
Tàng Gia Nghiêm cũng không phải là người không có kiến thức, anh ta thu hồi đồ đạc của mình, nói với Diệp Mặc:
-Người anh em Diệp đúng là ân đền oán trả, có thể quen biết anh, thật sự Tàng Gia Nghiêm tôi rất may mắn. Tôi còn tưởng người anh em Diệp là người buôn bán, thật đúng là có mắt không tròng.
Rất hiển nhiên, Tàng Gia Nghiêm cũng không phải ngu dốt như người bình thường, anh ta biết có cực ít người có giấy phép giết người. Không thể nghi ngờ gì, Diệp Mặc chính là một trong số những người cực ít này, nhưng anh ta cũng biết cho dù là người có giấy phép giết người, cũng không thể công khai giết người, cho nên anh ta mới nói Diệp Mặc là người ân đền oán trả. Mà người có giấy phép giết người đều là tinh anh trong tinh anh của quốc gia, càng không có khả năng là một người làm ăn buôn bán, lúc này anh ta mới nghĩ đến Diệp Mặc lúc đầu là lừa anh ta.
Diệp Mặc chắp tay nói:
-Anh Tàng quá khen, thật ra tôi rất thích những người căm thù cái ác như anh Tàng, nhưng việc tôi muốn đến biên giới buôn bán không phải gạt anh, tôi thật sự muốn làm kinh doanh, súng của tôi được dùng hợp pháp, nhưng cũng là quan hệ hợp tác thôi.
Diệp Mặc nói đơn giản một câu, nhưng trong lòng Tàng Gia Nghiêm lại sửng sốt. Quan hệ hợp tác? Có ai lại có năng lực hợp tác với quốc gia? Nếu như Diệp Mặc nói thật, vậy bản lĩnh của hắn tuyệt đối là khủng khiếp.
Chị em họ Viên còn chưa kịp phản ứng, còn đang khiếp sợ, không tin được, người kiêu ngạo như Đậu Lâm lại bị người trẻ tuổi trước mặt này giết dễ dàng, thậm chí người trẻ tuổi kia còn đang trò chuyện vui vẻ trên xe.
Lúc này một gã đàn ông còn béo hơn đã cầm giấy tờ của Diệp Mặc vội vã chạy tới, đi theo phía sau gã là gã cảnh sát mập. Gã béo hơn đi đến trước mặt Diệp Mặc chào một cái, lúc này mới hai tay đưa giấy tờ cho Diệp Mặc nói:
-Tôi là trưởng tàu đoàn tàu này, Vạn Hữu Điền, huấn luyện viên Diệp, đây là giấy tờ của ngài.
Diệp Mặc cầm giấy tờ hỏi Tàng Gia Nghiêm lấy thẻ nhớ đưa cho cảnh sát béo nói:
-Đây là chứng cứ rõ ràng Đậu Lâm phạm tội, anh mang đến đồn cảnh sát Yến Kinh, nói là tôi gửi, còn chuyện ở bến sông, lần sau đến Yến Kinh tôi sẽ hỏi tiếp.
-Vâng, thưa huấn luyện viên Diệp.
Người trưởng tàu béo cúi đầu chào rất đúng qui cách.
-Tốt rồi, ở đây không có việc gì nữa rồi. Tôi sẽ đưa chị em họ Viên đi, lời khai của họ lúc nãy đã có ba cảnh sát nghe thấy.
Diệp Mặc gật đầu thản nhiên nói.
Nhìn trưởng tàu mang theo vài nhân viên bảo vệ rời đi, Diệp Mặc thở dài, trong lòng lại càng thêm khát vọng quyền lực. Đây là quyền lực ưu đãi, nếu như không có giấy chứng nhận, cho dù hắn có nhiều bản lĩnh hơn nữa cũng chỉ có thể giết người xong rời khỏi, chứ không thể vẫn ngồi lại đây yên ổn được, còn không theo nguyên tắc gì, tuy biết mình mang chị em họ Viên đi là vi phạm nguyên tắc nghiêm trọng, nhưng cũng không ai nói gì.
Viên Mai Hương lúc này mới phản ứng lại, sự tình lúc này đúng là nằm mơ cũng không ngờ tới, cô lại không hề bị đụng đến một cọng tóc. Cô bị kích động, vội vàng quỳ xuống cảm tạ Diệp Mặc, Diệp Mặc khoát tay nói:
-Một chút việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến, tôi nghe nói cô tốt nghiệp tài chính chuyên nghiệp?
-Vâng, tôi vốn tốt nghiệp đại học Tài chính xong chuẩn bị đi đến bến sông công tác mới gặp tên súc sinh kia.
Viên Mai Hương nói xong trong mắt vẫn lộ ra vẻ kinh hoàng như cũ.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
-Tôi muốn đi làm kinh doanh một chút, nếu cô không có chỗ nào tốt đi, đi giúp tôi làm chút việc về tài vụ, tất nhiên là nếu cô có nơi tốt hơn để đi, hoặc phải về nhà cũng được. Tôi chắc chắn những người đó không dám đến tìm cô nữa đâu.
-Tôi tình nguyện cùng anh đi làm ăn, chỉ có việc là em trai tôi phải đi học, nó vì đi tìm tôi mà đã bỏ lỡ ba năm.
Viên Mai Hương giọng điệu rất đơn giản, rõ ràng là rất cảm ơn Diệp Mặc.
-Được, vậy sau này cô hãy đi theo anh Tàng, đợi tôi gặp được Phương Nam xong, sau đó sẽ tính việc làm ăn của chúng ta. Còn em trai cô cứ ở lại Quế Lâm đi học cũng được.
Diệp Mặc đi một chuyến tàu lại giúp được vài người, trong lòng thấy rất vui, tuy hắn không biết Viên Mai Hương bản lĩnh thế nào, nhưng lại rất thích tính cách của Tàng Gia Nghiêm.
Trong một gian phòng tối om ở Quế Lâm, Phương Nam vẫn nằm trên giường như cũ, nhưng hiện giờ ở bên cạnh gã chỉ còn ba đàn em
Ngoại trừ hai người trung thành với y là Thạch Đầu và Tiểu Thiết, còn lại một người là Tiểu Hỏa. Lúc trước chính Tiểu Hỏa gặp Diệp Mặc ở Yến Kinh, Diệp Mặc nói cho gã biết hắn sẽ đến Lưu Xà một chuyến.
-Anh Nam, đã mấy tháng, anh Diệp còn chưa đến, chúng ta có nên đổi chỗ khác hay không?
Tiểu Thiết hơi chần chừ hỏi.
Thạch Đầu và Tiểu Hỏa cũng không ở đây, trong phòng chỉ có Tiểu Thiết ở lại chăm sóc Phương Nam.
Phương Nam hiểu lời Tiểu Thiết nói, bởi vì ở Quế Lâm Phương Nam không dám lộ mặt, thậm chí đi viện cũng không dám. Hơn nữa cũng chẳng có tiền đi bệnh viện, lời Tiểu Thiết hiển nhiên là có ý nói Diệp Mặc sẽ không đến, muốn Phương Nam khỏi phải ở đây chờ đợi.
Phương Nam lại lắc lắc đầu:
-Tiểu Hỏa mỗi ngày đều đến quanh sân bay dò xét, nó nhất định sẽ đợi được anh Diệp đến, anh ấy không phải người bình thường, đã nói sẽ đến giúp ta một lần, chắc chắn sẽ đến, hiện giờ anh ta chưa đến chắc là vì còn bận bịu nhiều việc.
/2272
|