Lại một tuần lễ sau, thương tổn ở chân của Phương Nam về cơ bản đã hồi phục, thậm chí đã có thể cùng Tàng Gia Nghiêm cùng nhau luyện mấy chiêu rồi. Mà sắc mặt Viên Mai Hương cũng hồng hào lên, Diệp Mặc lại chuẩn bị đưa Tàng Gia Nghiêm và Phương Nam đi Lưu Xà một chuyến.
Để lại Tiểu Hỏa và chị em họ Viên ở Quý Lâm, Diệp Mặc cùng Phương Nam, Tàng Gia Nghiêm và mấy người lại về Lưu Xà.
Còn chuyện Phương Nam vì sao bị đuổi ra khỏi Lưu Xà, Diệp Mặc cũng biết đại khái một ít, Lúc trước Tiểu Hỏa đã nói với hắn, muốn nói nguyên nhân chính vẫn là có quan hệ với Diệp Mặc hắn. Chỉ là vì lúc trước Ninh Khinh Tuyết đi tìm hắn, kết quả là vì bảo vệ Ninh Khinh Tuyết mà đắc tội với Sử Vị. Hơn nữa sau đó Trì Uyển Thanh lại đi Lưu Xà dạy dỗ Sử Vị, hai lần giáo huấn này lại là quả đắng cho Phương Nam.
-Bang Lưỡng Tê là có lai lịch gì? Sử Vị này là người như thế nào, có thể giúp cho bang Lưỡng Tê ngẩng đầu?
Diệp Mặc nghĩ đến đây hỏi, tuy rằng hắn không trong bang hội gì, nhưng một ít bang phái lớn hắn cũng có nghe qua, sao đến giờ vẫn chưa nghe qua bang Lưỡng Tê?
Phương Nam có chút sợ hãi nói:
-Bang Lưỡng Tê kỳ thực là chi nhánh của Nam Thanh, thực lực hùng hậu, không ai dám đụng vào, nếu đắc tội với bang Lưỡng Tê chỉ có đường chết. Chúng ta lần này đi Lưu Xà không cần tìm tận gốc bang Lưỡng Tê, chỉ cần đuổi Sử Vị đi là được, Sử Vị có người chị là tình nhân của một phó bang trong bang Lưỡng Tê, cho nên hắn có thể điều động được lực lượng trong bang.
-Tôi nghe nói hiện giờ bang Lưỡng Tê cũng đã rời Nam Thanh, không biết là thật hay giả.
Phương Nam mới dứt lời, Tàng Gia Nghiêm liền nhíu mày, Diệp Mặc trong lòng thầm than, Phương Nam quả nhiên không có đầu óc, chẳng nhẽ hôm nay đi báo thù mà lập tức rời Lưu Xà sao? Nếu không rời đi, lại lần nữa đắc tội với Sử Vị, cái tên anh rể của gã chẳng lẽ sẽ bỏ qua cho Phương Nam sao?
Diệp Mặc lại không nói gì thêm, chỉ có Phương Nam lập tức tỉnh ngộ lại, lập tức buồn bã nói:
-Tôi chỉ sợ tôi làm gì với Sử Vị, kết quả tên anh rể của gã sẽ lại tìm đến.
Tàng Gia Nghiêm khẽ mỉm cười nói:
-Đó là chuyện nhất định, cho nên nếu không thể một lần đánh chết đối phương, tôi đề nghị vẫn là theo kế hoạch dài.
Tuy rằng không biết bang Lưỡng Tê thực lực thế nào, nhưng Tàng Gia Nghiêm ngưỡng mộ đại danh của Nam Thanh đã lâu, anh ta biết dựa vào thực lực mấy người mà đối phó với Nam Thanh chính là vô nghĩa. Tàng Gia Nghiêm không phải là sợ chết, mà là đối với những việc vô nghĩa như vậy chỉ muốn khuyên giải một chút.
Bang Lưỡng Tê có thể tách khỏi Nam Thanh, cũng rõ ràng không phải là cái gì lương thiện.
Diệp Mặc biết rằng Tàng Gia Nghiêm trong lòng đang suy nghĩ, khẽ mỉm cười nói:
-Gia Nghiêm, không cần lo lắng, người khác e ngại Nam Thanh, nhưng tôi không thèm để trong mắt.
Thậm chí ngay cả Nam Thanh cũng không để vào mắt, Diệp Mặc rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh? Tàng Gia Nghiêm trong lòng khiếp sợ, nhưng vẫn như cũ lựa chọn tin tưởng Diệp Mặc. Dựa vào bao nhiêu năm kinh nghiệm, anh ta cảm giác Diệp Mặc không phải loại người bốc phét.
Phương Nam đối với Diệp Mặc có một loại sùng bái mù quáng, tuy rằng gã cũng biết bang Lưỡng Tê khó dây vào, nhưng phản ứng đầu tiên của gã cũng không phải là đến bang Lưỡng Tê trả thù, hiện giờ mới nghĩ tới kẻ đằng sau bang Lưỡng Tê là ai, gã cũng có chút khó nghĩ. Dù gã có sùng bái Diệp Mặc, nhưng cũng không cho là Diệp Mặc có thể đối phó được với quân đội của Nam Thanh, tuy nghe nói Lưỡng Tê giờ không phải của Nam Thanh nữa, nhưng dù sao cũng chỉ là tin vỉa hè, chưa biết rõ.
-Phương Nam, ha ha, không ngờ mày không chết lại còn dám đến Lưu Xà, bố hôm nay nếu để mày chạy trốn, thì bố làm con mày…
Diệp Mặc và mấy người vừa đi vào thị trấn Lưu Xà, một âm thanh vô cùng kiêu ngạo đã truyền đến.
Phương Nam sắc mặt rất khó coi, gã nhìn lướt qua tên nói chuyện vô cùng kiêu ngạo, quay đầu lại nói với Diệp Mặc: Bạn đang đọc chuyện tại
Để lại Tiểu Hỏa và chị em họ Viên ở Quý Lâm, Diệp Mặc cùng Phương Nam, Tàng Gia Nghiêm và mấy người lại về Lưu Xà.
Còn chuyện Phương Nam vì sao bị đuổi ra khỏi Lưu Xà, Diệp Mặc cũng biết đại khái một ít, Lúc trước Tiểu Hỏa đã nói với hắn, muốn nói nguyên nhân chính vẫn là có quan hệ với Diệp Mặc hắn. Chỉ là vì lúc trước Ninh Khinh Tuyết đi tìm hắn, kết quả là vì bảo vệ Ninh Khinh Tuyết mà đắc tội với Sử Vị. Hơn nữa sau đó Trì Uyển Thanh lại đi Lưu Xà dạy dỗ Sử Vị, hai lần giáo huấn này lại là quả đắng cho Phương Nam.
-Bang Lưỡng Tê là có lai lịch gì? Sử Vị này là người như thế nào, có thể giúp cho bang Lưỡng Tê ngẩng đầu?
Diệp Mặc nghĩ đến đây hỏi, tuy rằng hắn không trong bang hội gì, nhưng một ít bang phái lớn hắn cũng có nghe qua, sao đến giờ vẫn chưa nghe qua bang Lưỡng Tê?
Phương Nam có chút sợ hãi nói:
-Bang Lưỡng Tê kỳ thực là chi nhánh của Nam Thanh, thực lực hùng hậu, không ai dám đụng vào, nếu đắc tội với bang Lưỡng Tê chỉ có đường chết. Chúng ta lần này đi Lưu Xà không cần tìm tận gốc bang Lưỡng Tê, chỉ cần đuổi Sử Vị đi là được, Sử Vị có người chị là tình nhân của một phó bang trong bang Lưỡng Tê, cho nên hắn có thể điều động được lực lượng trong bang.
-Tôi nghe nói hiện giờ bang Lưỡng Tê cũng đã rời Nam Thanh, không biết là thật hay giả.
Phương Nam mới dứt lời, Tàng Gia Nghiêm liền nhíu mày, Diệp Mặc trong lòng thầm than, Phương Nam quả nhiên không có đầu óc, chẳng nhẽ hôm nay đi báo thù mà lập tức rời Lưu Xà sao? Nếu không rời đi, lại lần nữa đắc tội với Sử Vị, cái tên anh rể của gã chẳng lẽ sẽ bỏ qua cho Phương Nam sao?
Diệp Mặc lại không nói gì thêm, chỉ có Phương Nam lập tức tỉnh ngộ lại, lập tức buồn bã nói:
-Tôi chỉ sợ tôi làm gì với Sử Vị, kết quả tên anh rể của gã sẽ lại tìm đến.
Tàng Gia Nghiêm khẽ mỉm cười nói:
-Đó là chuyện nhất định, cho nên nếu không thể một lần đánh chết đối phương, tôi đề nghị vẫn là theo kế hoạch dài.
Tuy rằng không biết bang Lưỡng Tê thực lực thế nào, nhưng Tàng Gia Nghiêm ngưỡng mộ đại danh của Nam Thanh đã lâu, anh ta biết dựa vào thực lực mấy người mà đối phó với Nam Thanh chính là vô nghĩa. Tàng Gia Nghiêm không phải là sợ chết, mà là đối với những việc vô nghĩa như vậy chỉ muốn khuyên giải một chút.
Bang Lưỡng Tê có thể tách khỏi Nam Thanh, cũng rõ ràng không phải là cái gì lương thiện.
Diệp Mặc biết rằng Tàng Gia Nghiêm trong lòng đang suy nghĩ, khẽ mỉm cười nói:
-Gia Nghiêm, không cần lo lắng, người khác e ngại Nam Thanh, nhưng tôi không thèm để trong mắt.
Thậm chí ngay cả Nam Thanh cũng không để vào mắt, Diệp Mặc rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh? Tàng Gia Nghiêm trong lòng khiếp sợ, nhưng vẫn như cũ lựa chọn tin tưởng Diệp Mặc. Dựa vào bao nhiêu năm kinh nghiệm, anh ta cảm giác Diệp Mặc không phải loại người bốc phét.
Phương Nam đối với Diệp Mặc có một loại sùng bái mù quáng, tuy rằng gã cũng biết bang Lưỡng Tê khó dây vào, nhưng phản ứng đầu tiên của gã cũng không phải là đến bang Lưỡng Tê trả thù, hiện giờ mới nghĩ tới kẻ đằng sau bang Lưỡng Tê là ai, gã cũng có chút khó nghĩ. Dù gã có sùng bái Diệp Mặc, nhưng cũng không cho là Diệp Mặc có thể đối phó được với quân đội của Nam Thanh, tuy nghe nói Lưỡng Tê giờ không phải của Nam Thanh nữa, nhưng dù sao cũng chỉ là tin vỉa hè, chưa biết rõ.
-Phương Nam, ha ha, không ngờ mày không chết lại còn dám đến Lưu Xà, bố hôm nay nếu để mày chạy trốn, thì bố làm con mày…
Diệp Mặc và mấy người vừa đi vào thị trấn Lưu Xà, một âm thanh vô cùng kiêu ngạo đã truyền đến.
Phương Nam sắc mặt rất khó coi, gã nhìn lướt qua tên nói chuyện vô cùng kiêu ngạo, quay đầu lại nói với Diệp Mặc: Bạn đang đọc chuyện tại
/2272
|