“Ôn Thiến đó là bạn cũ của cậu à?”
Trương Tiểu Nghiên chống cằm, không vui nói: “Bạn cũ cái gì, kẻ thù cũ thì giống hơn.
Cô ta học chung với tớ hồi cấp ba nhưng không cùng lớp, thành tích khá ổn, hát hay, nhìn cũng được.
Tớ cũng thế, nên ở trường thường xuyên bị mọi người lôi ra so sánh.
Trước đây cứ gặp mặt là thấy khó xử.
Tần Minh bỗng hiểu ra, xem ra trước kia Trương Tiểu Nghiên cũng là hoa khôi của trường, là người có sức ảnh hưởng lớn.
Dù sao ở bên người đẹp luôn có muôn vàn chủ đề xoay quanh, nếu mang ra so sánh thì chắc chắn không thể thiếu được ân oán.
Tần Minh nói: “Chẳng trách vừa rồi cô ta lại soi mói như vậy, lúc đầu tớ còn tưởng hai cậu là bạn tốt cơ."
Trương Tiểu Nghiên bĩu môi: “Còn lâu ấy, bây giờ lên đại học còn so đo những chuyện vụn vặt của cấp ba trước đây sao? Tớ không muốn phiền phức, nhưng cô ta lại cứ gây sự.
Xin lỗi Tần Minh, khiến cậu bị liên luỵ rồi.”
“Tớ không sao, tớ cũng không để bụng.” Tần Minh nói vậy nhưng trong lòng lại thầm để ý, người bạn thuở nhỏ này đúng là hơi quá đáng.
Đoàn tàu tiếp tục chạy, Trương Tiểu Nghiên ngủ thiếp đi lúc nào không biết, cô ấy nghiêng đầu dựa vào vai Tần Minh.
Tần Minh quay đầu lại, nhìn thấy Trương Tiểu Nghiên đã ngủ say, tựa đầu lên vai mình ngủ như người yêu, tầm mắt anh di chuyển xuống dưới thì thấy cổ áo Trương Tiểu Nghiên hé mở, bộ ngực đầy đặn trắng mịn, mềm mại cực kỳ nổi bật.
Tần Minh không dám lộn xộn, nhưng anh nhìn thêm vài lần kiếm hời một chút chắc không tính là tội lớn chứ?
Nhưng Trương Tiểu Nghiên đang ngủ thì ngã nhào vào lòng Tần Minh, vì là toạ hạng nhất nên chỗ ngồi là ghế dài mềm, cô ấy vừa nghiêng người, đầu đã dựa vào Tần Minh ngủ thiếp đi.
Tần Minh ngửi mùi hương cơ thể Trương Tiểu Nghiên, nhìn trái nhìn phải không có ai, anh không kìm được khẽ chọc vào má cô ấy, mềm mại đầy collagen, đúng là da em bé.
Rõ ràng là sinh viên đại học, nhưng da cô ấy lại như học sinh cấp hai, rất có tính đàn hồi.
Tần Minh ngáp một cái, phát hiện đã hơn mười một giờ tối, mọi người trên tàu đều đã ngủ, nhưng lại có vài người đàn ông vẻ mặt dữ tợn đang đi lại.
Một người đàn ông để râu đột nhiên đẩy Dương Uy rồi thấp giọng mắng chửi: "Đi nhanh lên, đi chậm tao đánh mày tàn phế.”
Tần Minh nhíu mày, Dương Uy gặp phải phiền phức? Sao mấy người này lại hung dữ như vậy?
Nhưng sau đó Tần Minh lại nhìn thấy hơn chục hành khách ngồi toa hạng nhất bị dồn tới đây, các lối đi phía trước và sau toa tàu này đều có người canh giữ, rèm cửa bị kéo xuống.
Tần Minh có dự cảm không lành, toa tàu đã bị ngăn cách.
Ngay sau đó, những hành khách khác cũng bị tiếng ồn đánh thức.
“Có chuyện gì vậy?”
“Mọi người sang đây làm gì?”
“Mấy giờ rồi, làm gì đấy? Ngày mai tôi còn phải về công ty họp nữa.
“Cướp đây, lấy tiền ra!”
“Cướp cái gì? Quay TikTok thì ra chỗ khác quay, chàng trai à, trưởng thành lên.
“Bốp” một tiếng, người đàn ông lực lưỡng vung chuôi dao lên đập, người đàn ông trung niên nhã nhặn vừa nói bị đánh chảy máu mũi, vẻ mặt thẫn thờ.
Gã đàn ông lực lưỡng kề dao vào cổ đối phương, chửi: “Quay TikTok con mẹ mày, cướp đây, lấy tiền ra!”
Gã có râu đang đuổi người phía trước quay đầu lại, trầm giọng nói: “Lão Yêu, cậu điên rồi à? Kêu to thế? Sắp đến trạm rồi, hành động nhanh lên.”
Người trong toa tàu đều choáng váng, đây là cướp thật, trên tay sáu người đàn ông này đều cầm dao thật, có con dao còn dính máu.
Gã có râu đánh thức mọi người dậy, huơ con dao trước mặt từng người, doạ ai nấy đều mặt cắt không còn giọt máu: “Không muốn chết thì lấy tiền ra đây, mau lên!”
Một người làm thuê khóc lóc cầu xin: “Anh à, em thật sự không có tiền, em chỉ là người làm thuê thôi.”
“Chát”, tên cướp tát người nọ rồi chửi: “Không có tiền mà mày ngồi được toa hạng nhất à? Đồng hồ, dây chuyền, thẻ, ông đây có máy pos, đưa đây ông quẹt, nhanh lên.
Quét mã Wechat cũng được, Alipay cũng được.”
Chàng thanh niên làm thuê thật sự khóc không ra nước mắt: “Bây giờ cướp đều mang nhiều đồ nghề vậy sao?”
Những người khác cũng lần lượt bị ép giao những thứ có giá trị trên người ra, thẻ ngân hàng còn phải quẹt thẻ, chuyển khoản, thật sự rất chuyên nghiệp.
Dương Uy và Ôn Thiến bị đẩy qua, vừa khéo đứng cạnh Tần Minh.
Dương Uy nhìn Trương Tiểu Nghiên vừa tỉnh ngủ trong vòng tay Tần Minh, lòng cảm thấy hơi đố kỵ.
Mặc dù hắn ta đã có bạn gái Ôn Thiến rồi, nhưng ngực Ôn Thiến nhỏ, chỉ có cúp B thôi.
Lòng hắn cảm thấy ghen tỵ: “Tần Minh gặp vận cứt chó gì mà hết người đẹp này đến người đẹp khác thế?”
Tuy nhiên, lưỡi dao của tên cướp khiến Dương Uy không dám nghĩ nhiều thêm nữa.
Một tên cướp mặt rỗ uy hiếp: “Mấy đứa mày lấy tiền ra đây.
Chậc, người đẹp này ngon đấy”
Tên mặt rỗ nói xong thì đưa tay ra bóp mông Ôn Thiến.
“A!” Ôn Thiến vừa tủi thân vừa sợ hãi, nhìn con dao đung đưa trước mặt mà không dám nói gì, nước mắt trực trào nhìn bạn trai Dương Uy cầu xin giúp đỡ.
Dương Uy càng sợ hơn, hắn ta không dám nhúc nhích, chỉ sợ con dao cứa vào cổ mình.
Ôn Thiến thấy Dương Uy sợ hãi như vậy thì khóc trong tuyệt vọng, im lặng chịu đựng bàn tay tên cướp sờ soạng người mình, nhất là tên mặt rỗ còn thè lưỡi ra liếm mặt cô ta, nước miếng chảy xuống cổ, trượt vào trong cổ áo.
Ôn Thiến bật khóc, người không tự chủ được run lên: “Hu hu.”
Tên mặt rỗ vừa lợi dụng vừa lấy túi xách hàng hiệu và tiền mặt của Ôn Thiến, còn ép cô ta phải chuyển khoản.
Hắn nhìn số tiền chuyển khoản rồi chửi rủa: “Mẹ nó, chỉ có ba ngàn mà ăn mặc đẹp thế thì ra chỉ là một con nghèo.”
Tên mặt rỗ nhìn sang Dương Uy, Dương Uy sợ đến mức lấy hết năm ngàn tiền mặt cùng một chiếc đồng hồ vàng ra, còn bị ép quẹt thêm hai mươi ngàn trong thẻ.
Dương Uy run rẩy nói: “Hết, hết rồi, anh xem, tin nhắn ngân hàng đã thông báo không còn tiền nữa rồi.”
Tên mặt rỗ xác nhận xong thì dùng con dao vỗ nhẹ lên mặt Dương Uy, nói: “Chậc chậc, nhóc con, bạn gái mày có mông đẹp đấy, chỉ là phần trên mặt hơi dày, phì phì..."
Vẻ mặt Dương Uy cứng đờ, dù bị sỉ nhục như thế nhưng hắn ta cũng chẳng làm được gì, nếu bị con dao đó cắm vào người thì đời hắn coi như xong.
Tên mặt rỗ sờ soạng xong mà người nóng ran: “Fuck, người ông đây nóng hết lên rồi, đi theo ông đây chơi cho đã đi.”
Ôn Thiến nghe xong thì phản kháng dữ dội, không ngừng la hét: “Anh Uy, cứu em, cứu em với."
Nhưng Dương Uy không dám cử động, con dao trên tay tên mặt rỗ khiến hai chân hắn ta tê dại vì sợ hãi.
Tên mặt rỗ bóp miệng Ôn Thiến, giận dữ mắng: “Ngoan ngoãn một chút cho ông đây, cứu cái con mẹ mày.
Dương Uy? Tao thấy cậu ta liệt dương thì có, mới uy hiếp một chút đã sợ hãi dâng tiền cho ông đây, còn dâng cả bạn gái cho ông đây chơi thì còn làm được gì?”
“Hu hu, đừng mà, đừng mà.” Ôn Thiến kêu gào thảm thiết, cô ta bị túm tóc đi về phía nhà vệ sinh bên cạnh.
Đột nhiên cô ta nhìn thấy Trương Tiểu Nghiên, người bạn cùng quê với mình, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng liền hét lên: “Anh trai, anh trai à, ngực tôi nhỏ, mặt tôi xấu, tôi chỉ chát nhiều phần hơn thôi, tôi còn đang tới tháng nữa.
Người kia là bạn thuở nhỏ của tôi, cô ta xinh đẹp lại có tiền, là nữ streamer xinh đẹp, rất nhiều người có ý đồ với cô ta, nhất định cô ta sẽ khiến anh sung sướng.
Nếu thời gian của anh eo hẹp thì đi tìm cô ta chơi ý."
“Hả?" Mặt rỗ nhìn Trương Tiểu Nghiên theo hướng tay Ôn Thiến chỉ.
Trương Tiểu Nghiên vừa tỉnh ngủ, còn đang mơ màng thì đột nhiên thấy trong toa tàu có cướp, cô ấy cũng sợ tới mức rúc vào lòng Tần Minh không dám động đậy.
Bây giờ cô lại nghe thấy Ôn Thiến bán đứng mình để bảo vệ bản thân.
“Ôn Thiến, cô! Vô liêm sỉ!”
Trương Tiểu Nghiên vừa sợ vừa giận nhưng không dám nói lại: “Tần Minh, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Ôn Thiến thấy tên mặt rỗ hơi rung rinh, khuôn mặt vặn vẹo đầy vui sướng, cô ta nói: "Anh trai à, thật đấy, anh nhìn xem cô ta còn có giọng loli kìa, khi kêu lên chắc chắn rất êm tại.
Trương Tiểu Nghiên, xin lỗi nhé, tôi cũng hết cách rồi, cô hãy vì tôi mà phục vụ anh trai này cho tốt đi.”
Mặt rỗ vừa nhìn thấy Trương Tiểu Nghiên thì kinh ngạc sung sướng, hắn ta liếm môi dâm đãng: “Nhóc con, lấy tiền ra đây.
Em gái này dậy thì tốt đấy, để chú sờ thử xem ngực có phải hàng thật không nào.”
Tên mặt rỗ đưa tay về phía ngực Trương Tiểu Nghiên.
Trương Tiểu Nghiên sợ hết hồn hết vía, chỉ biết ôm chặt Tần Minh, thầm cầu nguyện Tần Minh có thể cứu mình.
Quả nhiên, khi tên cướp duỗi tay ra, Tần Minh đã túm chặt tay hắn ta.
Mọi người đều giật mình, không ngờ Thần Minh dám ra tay? Anh điên rồi à?
Ngay sau đó, tay phải của tên mặt rỗ đâm về phía Tần Minh, những người xung quanh kinh hãi hét lên, che mắt không dám nhìn.
Nhưng con dao dừng lại một tấc trước mắt Tần Minh, anh còn chẳng chớp mắt, trên mặt là nụ cười đùa giỡn.
Tần Minh bình tĩnh lên tiếng: "Cô ấy là người của tôi, anh không thể động vào.”
Mặc dù chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng vào giờ phút này, bầu không khí trong toa tàu với áp lực cao như vậy mà Tần Minh có thể nói ra câu này, mang lại cho người khác cảm giác khí thể không thể leo lên, tựa như người đàn ông trước mặt không phải người bình thường mà là một ngọn núi..
/1178
|