"Buông tay ra!" Tên mặt rỗ nổi giận, hắn không ngờ dù mình có thử đâm một phát nhưng vẫn không dọa được Tần Minh.
Ngược lại còn khiến Tần Minh bộc phát ra khí thế, dọa cho tên mặt rỗ sợ hãi.
Hắn muốn rút tay về, lại phát hiện không rút được, sức của Tần Minh khá là lớn.
Tần Minh không những không buông tay, còn nói: "Nếu mày dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tạo sẽ cho mày hối hận vì có mặt ở trên thế này"
Tên mặt rỗ nổi giận nói: "Mày là cái thá gì, dám uy hiếp mặt rỗ này.
Mày vẫn là sinh viên đúng không? Chết tiệt, lông còn chưa mọc đủ mà dám hù dọa tao á?"
Những người bị cướp tiền xung quanh đều đang ôm đầu, hoảng sợ nhìn về phía Tần Minh.
Hầu hết những người trong toa xe này đều ngoan ngoãn nộp tiền, chỉ có mình Tần Minh là phản kháng.
Bọn họ đều nhìn Tần Minh như nhìn người chết, nộp tiền thì còn được sống, không nộp tiền thì không chết cũng bị tàn phế, đám cướp này dám làm bất cứ chuyện gì.
"Mặc dù rất có khí phách, nhưng lại mất mạng vì khí phách."
"Nếu năm đó bạn trai tôi che chở tôi như cậu ta, có lẽ tôi sẽ không chia tay với anh ta."
"Làm đàn ông tốt nhưng lại phải mất mạng."
"Mặc dù là đàn ông tốt, nhưng quá ngu xuẩn, đưa tiền với cười tươi một cái, vứt bỏ sự danh dự một chút thì chẳng phải sẽ sống sót rồi sao?"
"Sĩ diện hão, câu thà sống mà mất mặt cũng không hẳn vô lý đầu.
Hành khách xung quanh đều nhìn về phía Tần Minh bằng ánh mắt thương hại, cho là anh sẽ chết chắc.
"Mặt rỗ, xảy ra chuyện gì thế?" Thủ lĩnh của nhóm người này là một người đàn ông có râu, gã xách theo một thanh đao dính máu đi tới, hỏi: "Cho hắn đổ chút máu là được, không cần phải dọa loại nhãi ranh này."
Tần Minh đứng lên, bảo vệ Trương Tiểu Nghiên.
Anh chỉ vào ngực mình, nói: "Đây, đâm vào đây một phát đi, không đâm không phải đàn ông"
Đám người giật mình, Tần Minh muốn chết à? Vẫn còn dám trào phúng đám cướp này hả? Ông Thọ của cậu ta treo ngược nên chán sống rồi hử?
Nhưng bất ngờ là tên mặt rỗ lại sợ hãi, hắn cầm đạo lui về sau một bước, nhìn Tần Minh vừa khí thế vừa ngang ngược, hắn không dám đâm.
"Ha ha ha." Cũng không biết là người nào trong toa xe đã bật cười.
Những người khác cũng nhìn tên mặt rỗ bằng ánh mắt cực kỳ châm chọc, hóa ra đây là một tên hèn nhát.
Mất công vừa nãy bọn họ còn bị dọa sợ đến nỗi bay màu.
Tên mặt rỗ vừa khó xử lại vừa xấu hổ, mặc dù hắn từng cướp bóc rất nhiều, nhưng vẫn bị Tần Minh sỉ nhục như vậy, khí thế của hắn đúng là yếu không bằng một tên ăn mày.
Lúc này, gã đàn ông lực lưỡng được gọi là lão út đi tới, đấm một phát về phía Tần Minh, mắng: "Tên nhãi thổi tha, mày oai lắm hả?"
"A!" Đám người bị sợ hãi mà hét lên.
Tần Minh bị đấm một phát, khóe miệng ứa máu, nhưng hai chân Tần Minh vẫn không hề xê dịch dù chỉ là một chút.
Anh vẫn đứng vững vàng như cũ, nhưng lại khiến đám người trong toa xe phải kinh ngạc.
Người đàn ông này thật là kiên cường, bị đánh mà vẫn ngầu lòi như vậy.
Khóe miệng Tần Minh khẽ cong lên, cười lạnh xấu xa.
Anh dùng ngón tay lau vết máu trên khóe miệng đi, nói: "Chẳng có tí sức mạnh nào, như một con đàn bà ấy."
"Mày muốn chết"
Gã đàn ông lực lưỡng kia nổi điên thật rồi, cầm đao lên định đâm về phía Tần Minh.
Lúc này, Tần Minh thản nhiên nói: "Các người muốn bao nhiêu tiền?"
Gã có râu lập tức ngăn lão út lại, hỏi ngược lại: "Từ từ đã lão út, nhãi ranh, câu vừa nãy mày nói có ý gì?"
Tần Minh nói: "Chẳng phải chúng mày muốn tiền sao? Tao có tiền, nhưng tao sợ chúng mày không dám lấy."
"Ha ha ha."
Lũ cướp này cười to, cảm thấy câu nói của Tần Minh đúng là chuyện cười.
Bọn họ mà không dám lấy tiền á? Bọn họ làm cướp là vì tiền cả đấy.
Một tên cướp mắng: "Giọng điệu của tên nhãi này lớn thật, chẳng lẽ mày còn có tận mấy triệu cơ à? Mấy triệu bọn tao cũng dám cầm."
Tần Minh nói: "Mấy triệu? Mày coi thường tạo quá rồi.
Mấy chục tỷ, mấy trăm tỷ cũng chẳng là vấn đề gì.
Quan trọng là mày dám cầm không? Chúng mày mà cầm, e là chúng mày cũng không được nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu."
Nói xong, Tần Minh lấy ra một tấm thẻ đen American Express Centurion quyền lực tối cao mà anh chưa từng sử dụng của ngân hàng thế giới, cũng có người nói đây là thẻ kỵ sĩ, vua của các loại thẻ.
Tần Minh đưa thẻ cho mấy tên cướp, nói: "Biết tấm thẻ này không? Có thể tiêu tiền tùy ý, tiêu đến phát nổ ngân hàng thế giới cũng không có vấn đề gì.
Chúng mày dám cầm số tiền này không?"
Không khí trong xe bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.
Dương Uy kinh ngạc, bạn cùng lớp kiêm đồng hương mà hắn ta quen biết lâu như vậy, sao có loại thẻ kia được? Hôm qua Tần Minh vẫn còn đi ship đồ ăn ngoài nữa mà, cậu ta chỉ là một tên giẻ rách thôi.
Hắn ta không thể nào tiếp thu được sự thật Tần Minh là đại gia siêu giàu.
Dương Uy thầm nghĩ rất ác độc: "Các người đừng tin cậu ta, cứ chọc cho cậu ta một phát là xong việc.
Chỉ cần Tần Minh còn sống, danh dự của mình sẽ bị tổn hại, mình sẽ bị cậu ta hạ thấp.
Cậu ta phải chết, sự uất ức của mình mới được che giấu."
Mà Ôn Thiến càng sợ đến ngày người, cái tên giẻ rách mà cô ta xem thường lại có tiền như vậy sao? Lại còn có cả thẻ đen quyền lực tối cao với hạn ngạch vô hạn? Trước kia cô ta từng đọc được trong một quyển tạp chỉ, chỉ những người có thân phận và địa vị cực kỳ cao mới có được loại thẻ đen của ngân hàng thế giới này.
Chẳng lẽ là một đại gia siêu giàu đang ẩn mình?
Ôn Thiến đố kỵ, thầm nghĩ: "Mặc kệ anh ta có phải nhà giàu hay không, anh ta vẫn chỉ bảo vệ Trương Tiểu Nghiên.
Chậc, Trương Tiểu Nghiên...!tại sao cô ta lại may mắn như vậy cơ chứ? Tên rác rưởi Dương Uy kia hoàn toàn không bảo vệ được mình, ngoại trừ cho bà đây tiền, muốn ngủ với bà đây ra thì chẳng có tác dụng gì."
Trương Tiểu Nghiên thì che miệng lại một cách khoa trương, ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu của cô ấy là, Tần Minh có tấm thẻ đen vô hạn ngạch của ngân hàng thế giới này, vậy thì liệu người lúc trước ủng hộ cô ấy lúc cô ấy livestream, donate cho cô ấy có phải Tần Minh hay không, chỉ là lúc trước cậu ấy không thừa nhận mà thôi.
Mỗi người ở đây đều có suy nghĩ riêng, nhưng không một ai là không nhìn Tần Minh bằng ánh mắt kính nể nhất.
Còn trẻ tuổi như vậy mà đã có trách nhiệm và khối tài sản không phù hợp tuổi tác rồi.
Tên nhãi này đối mặt với nhiều tên cướp cực kỳ nguy hiểm như vậy mà không mất bình tĩnh, lại còn hù dọa cho bọn họ phải sửng sốt.
Có lẽ là không chịu được bầu không khí như thế này, gã đàn ông lực lưỡng kia đoạt lấy tấm thẻ đen, nhìn thử một cái rồi khinh thường nói: "Mày lừa tao à? Thẻ này mà không có hạn ngạch á? Ông đây có thể tiêu cho ngân hàng phá sản luôn đấy."
Đột nhiên, gã có râu thủ lĩnh vội giữ chặt lão út lại, nói: "Đừng lộn xộn, trả thẻ lại đi."
"Cái gì?" Đám người giật mình, đồng loạt nhìn về phía gã có râu, nháo nhào hỏi: "Tại sao vậy đại ca? Đó chẳng phải gạt người sao? Đừng tin tên nhãi này nói lung tung."
Gã có râu cau mày, nói: "Thẻ này là thẻ thật, vô hạn ngạch, người có được thẻ này thì thân phận đều không đơn giản.
Nếu chúng ta mà cầm có thể sẽ bị trả thù, hoàn toàn không có cách ngăn cản, chúng ta sẽ sống không bằng chết"
Mấy tên cướp đàn em khác lập tức im lặng, đại ca của bọn họ hiểu biết rộng, sẽ không có nhìn nhầm đâu.
Tần Minh còn cố ý nói: "Sao các người không cầm đi, muốn tiêu bao nhiêu tiền cũng được."
Sắc mặt gã có râu rất âm u, nói: "Trả thẻ lại, không thể động vào người này, lập tức quay lại, chuẩn bị rời đi."
Oa!
Những người khác trong xe lập tức nổ tung, không ngờ Tần Minh chẳng bị làm sao, còn dùng một tấm thẻ dọa tất cả bọn cướp phải rút lui.
"Làm đẹp lắm." Có một người phụ nữ hai mắt mê ly, hận không thể bổ nhào vào lòng Tần Minh.
"Có chỗ dựa."
"Chậc chậc, tấm thẻ kia có quyền lực gì thế? Sao trâu bò vậy?"
"Nếu tôi là bạn gái của anh ấy thì tốt biết bao, bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, còn có khí phách, đúng là một người đàn ông hoàn hảo."
Người xung quanh càng thổi phồng Tần Minh thì Dương Uy đứng cạnh đó lại càng khó xử.
Hắn ta có nghĩ nát óc cũng không ngờ được là Tần Minh có nhiều tiền như vậy, còn có gia thế như vậy, giờ hắn ta hoàn toàn không hiểu rõ Tần Minh rồi.
Ôn Thiến nuốt nước bọt một cái, hóa ra tên Tần Minh này trâu bò như thế.
Cô ta cảm thấy mình được mở mang tầm mắt, lúc này cô ta đổ kỵ Trương Tiểu Nghiên lắm, hận không thể trao đổi thân phận với Trương Tiểu Nghiên.
Cuối cùng, đám cướp không dám cầm tấm thẻ đen của Tần Minh, đoàn tàu đã đến trạm trung chuyển, bọn họ chuẩn bị chạy trốn.
Thế nhưng lúc này, Tần Minh lại nói: "Chờ một chút, tạo cho phép chúng mày đi rồi à?".
/1178
|