“A, cậu ba, chờ một chút, ưm...!A! A!”
Lúc Tần Minh nghe điện thoại thì thấy truyền ra tiếng phụ nữ khẽ rên rỉ trên giường, có thể thấy nhà gải rất hưởng thụ quá trình này.
Mặt Tần Minh tối sầm lại, số điện thoại cao cấp này là số lần trước Nhiếp Hải Đường gọi cho anh.
Vậy cậu ba này là ai?
Còn người phụ nữ đang không ngừng rên rỉ kia là ai?
Tống Dĩnh ngồi bên cạnh nghe thấy, nghi ngờ hỏi: “Cậu chủ? Cái này...”
Tần Minh lập tức nói: "Chắc chắn không phải cô ấy, cô ấy không phản bội tôi đâu.”
Tống Dĩnh im lặng, cô ta biết bạn gái đầu tiên của Tần Minh là Lý Mông đã phản bội anh, khiến Tần Minh đau khổ rất lâu.
Nếu người bạn gái thứ hai lại phản bội anh nữa, có lẽ Tần Minh sẽ nổi điên mất.Tần Minh không nói một lời, ngồi trong cabin, bóp chặt ghế sa lon, bắt chéo chân, cắn móng tay.
Anh đặt điện thoại sang một bên, kiên nhẫn nghe hết cuộc gọi dài mười phút toàn tiếng rên rỉ này.
Mặc dù giọng nói có hơi giống, nhưng vẫn khó phân biệt thật giả.
Tần Minh rất lo lắng, sợ giọng nói kia là của Nhiếp Hải Đường.
Nhưng anh còn đang trên máy bay, không thể vọt tới hiện trường được.
“Bạn gái của mày tuyệt lắm.”
Điện thoại vẫn giữ cuộc gọi nhưng không còn giọng của phụ nữ nữa, cuối cùng giọng nói của một người đàn ông vang lên, sau đó tắt máy.
Lúc này, trong một lâu đài cổ phong cách châu Âu nào đó ở nước Đức, cậu ba của nhà họ Tần ở Thượng Hải là Tần Thọ đang mặc một chiếc quần pyjamas, chụp mấy bức ảnh của người phụ nữ đang nằm trên giường.
Người phụ nữ kia còn tạo dáng rất quyến rũ, nói: “Cậu ba, anh đã hứa vớiem là làm tình nhân của anh một năm, anh sẽ cho em mười triệu, cộng thêm một chiếc siêu xe và một căn hộ ở Thượng Hải, nên đừng nuốt lời nha.”
Tần Thọ quay lại sờ ngực người phụ nữ kia, cười nhạt một tiếng: “Bảo bối, đương nhiên là anh sẽ không chơi xấu rồi.
Thôi, em ra ngoài đi.”
Sau khi người phụ nữ kia rời khỏi đây, một quản gia trung niên đi tới, hỏi: “Có cần nữa không cậu ba?”
Tần Thọ lắc đầu, lấy điện thoại di động ra, nói: “Đi photoshop gương mặt trong ảnh của cô ta một chút đi, không cần quá rõ ràng, mờ một chút là được, nhưng trông phải giống Nhiếp Hải Đường.
Sau đó gửi đến số điện thoại mà tôi vừa trò chuyện kia.”
Quản gia cầm lấy điện thoại, nói: “Vâng thưa cậu ba."
Lúc này, trên máy bay tư nhân của Tần Minh, mặt anh âm u đến đáng sợ.
Anh không thể phán đoán được giọngnói kia có phải Nhiếp Hải Đường hay không, mặc dù khá giống, nhưng toàn bộ quá trình chỉ toàn “A a, ưm ưm”, anh cũng không phân biệt nổi.
Bởi vì anh chưa bao giờ được nghe Nhiếp Hải Đường “A a ưm ưm”.
Thêm một điểm nữa là, người đàn ông đầu dây bên kia xong việc mới nói một câu “Bạn gái của mày tuyệt lắm”, câu này có tính ám chỉ rất mãnh liệt, chắc chắn đối phương biết Tần Minh là ai.
Đây là một sự khiêu khích.
Tần Minh bắt đầu nghi ngờ bản thân: “Mình bị lừa sao? Đầu mình mọc sừng rồi sao?”
Thứ mà Tần Minh sợ nhất không phải là mất hết tài sản, anh sợ nhất là lại bị phản bội, bởi vì hai mối tình anh đều yêu rất thật lòng.
Bây giờ anh đang hoảng hốt, mặc dù sắc mặt âm u không nói một lời, nhưng anh thật sự rất sợ, không ngừng cắn móng tay.
Anh hoàn toàn không liên lạc được với Nhiếp Hải Đường, đây là vấnđề lớn nhất.
Tổng Dĩnh cũng không dám nói câu nào, cô biết chắc chắn lúc này Tần Minh đang cực kỳ mẫn cảm.
Tút tút, điện thoại lại đổ chuông, báo có mấy tin nhắn.
Tần Minh cầm điện thoại lên xem thì thấy một đống hình ảnh chụp một người phụ nữ vừa mới bị đùa bỡn xong đang nằm trên giường, không mảnh vải che thân, có thể thấy rõ dáng người.
Mà hình ảnh...!trông cực kỳ giống Nhiếp Hải Đường.
Tổng Dĩnh thấy vậy, cực kỳ lo lắng nhìn Tần Minh, nói: “Cậu chủ...!Chuyện này...!có cần đi nước Đức nữa không?”
Tần Minh nhìn chằm chằm ảnh chụp mà không chớp mắt, rồi lại đột nhiên thở dài một hơi.
Anh cười, cười lên rất vui vẻ: "Ha ha, ha ha ha."
Tống Dĩnh ngẩn ra, cô ta không hiểu Tần Minh bị làm sao, anh giả cười vì quá tứcgiận, hay là thế nào?
Nhưng thật ra tâm trạng của Tần Minh lại rất tốt, bởi vì anh phát hiện bức ảnh này là giả.
Tần Minh từng được nhìn cơ thể của Nhiếp Hải Đường, mặc dù chỉ là ngoài ý muốn, nhưng cũng được nhìn không chỉ một hai lần.
Trên ngực của Nhiếp Hải Đường không có nốt ruồi, mà trong những bức ảnh vừa được gửi đến này, trên ngực của người phụ nữ kia có một nốt ruồi rất rõ ràng.
Hơn nữa size ngực cũng hơi chênh lệch, ngực của cô gái này chỉ cup B, Nhiếp Hải Đường dậy thì tốt hơn nhiều.
Nhất là cặp chân kia, chân của người phụ nữ trong hình hơi mập, mặc dù cũng rất tinh tế, nhưng rõ ràng có chút thịt thừa.
Nhưng Nhiếp Hải Đường là thành viên của câu lạc bộ cầu lông trong trường, rất thích vận động nên đôi chân của cô tròn trịa thon dài, không có một chút thịt thừa nào.
Tần Minh quá quen thuộc với Nhiếp HảiĐường, cho nên có thể phân tích ra được thật giả từ hình ảnh.
Tần Minh cười đắc ý, siết chặt năm đấm, tự nhủ: “Đúng là càng che càng lộ, muốn đùa với tôi sao?”
Anh hỏi: “Tiểu Dĩnh, thế lực của nhà họ Tần ở Thượng Hải như thế nào? Tôi có thể giải quyết bọn họ nhẹ nhàng như khi xử lý mấy thế lực màu xám ở thành phố Quảng không?”
Tống Dĩnh lắc đầu, nói: “Cậu chủ, bọn họ là nhà làm quan nghiêm chỉnh, còn là gia tộc nổi tiếng thế giới, không có bất cứ ghi chép gì về việc phạm pháp hay vi phạm kỷ luật.
Mà cho dù là có, sợ là cũng không ai nắm thóp được, nên không thể ảnh hưởng đến họ dựa vào phương diện kia được.
Nhà họ Tân ở Thượng Hải cũng thường xuyên kêu gọi những người tài về, mạng lưới tình báo và hệ thống bảo vệ cũng rất lợi hại, muốn xâm nhập cũng không dễ dàng
Tống Dĩnh lại mở máy tính bảng ra, cho thấy một chút tài liệu thương mại, nói: “Tiếp theo, sản nghiệp của bọn họ phântán và đa dạng hóa ở khắp nơi trên thế giới, mạng lưới quan hệ cũng rất sâu rộng.
Hàng năm chúng ta còn có hợp đồng hợp tác với nhà họ Tần này lên đến trăm tỷ.
Là một trong năm đối tác lớn của tập đoàn Hoàn vũ Thế kỷ chúng ta tại Hoa Hạ.”
Tần Minh nhưởng mày, đúng là đụng phải đối thủ lại là đối tác làm ăn.
Anh lại hỏi: “Nếu tôi vẫn muốn trở mặt với bọn họ thì sao?”
Tổng Dĩnh nói: “Nếu cậu chủ muốn nhổ tận gốc nhà họ Tần ở Thượng Hải...!Mặc dù tổn thất có hơi lớn, nhưng với năng lực của tập đoàn Hoàn vũ Thế kỷ chúng ta thì vẫn ở mức chấp nhận được, chỉ là bốn nguyên lão và hội đồng quản trị tối cao sẽ ngăn cản rất mạnh.”
Tần Minh gật đầu, nói: “Cũng không phải nhổ tận gốc, không có thù hận sâu vậy đâu.
Chỉ là tôi muốn cho cái người được gọi là cậu ba kia một bài học thôi.
Rõ ràng anh ta biết tình hình như thế nào, có lẽ lần trước Hải Đường gọi điện thoại xin trợ giúp bị anh ta biết được,cho nên anh ta mới diễn một vở kịch như thế, muốn làm tôi không còn tin tưởng Hải Đường nữa.
Tổng Dĩnh lại tìm kiếm thông tin về Tần Thọ trên máy vi tính.
Sau khi xem qua, Tần Minh phát hiện lý lịch của của người tên Tần Thọ này khá là ưu tú, năm nay hai mươi lăm tuổi, là sinh viên xuất sắc của đại học Cambridge vương quốc Anh, điều hành quỹ bảo hộ động vật quý hiếm toàn cầu, còn kiểm soát rất nhiều công ty niêm yết đa quốc gia.
Có thể dùng câu “tuấn tú lịch sự” để nói về con người này.
Đây không phải người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, mà là vừa sinh ra đã ngậm lấy cả núi vàng.
Tần Minh nhìn sở thích của anh ta, thích cưỡi ngựa bắn súng, đánh golf, cổ trang và đầu tư cho phim cổ trang trong nước, còn thích chụp ảnh với nữ diễn viên của các quốc gia khác.Tần Minh kinh ngạc hỏi: “Không có bất cứ chuyện mờ ám nào sao?”
Tống Dĩnh tiếc nuối lắc đầu, nói: “Việc thu thập thông tin về các đại gia tầm cỡ thế giới không chỉ khó khăn, mà còn có một bức tường vô hình ngăn cản, chỉ có thể bị động tiếp nhận tin tức mà bọn họ thả ra thôi, muốn đào sâu thì không dễ.
Tần Minh cười một tiếng khinh thường, nói: “Chỉ cần xem hành vi tìm người phụ nữ khác để lừa bịp tôi vừa nãy, chưa chắc anh ta là loại tốt lành gì.
Tiểu Dĩnh, cô đi chuẩn bị một chút, không dạy dỗ anh ta một lần, tôi không nuốt trôi được cục tức này.”
Lúc này, trong lâu đài cổ phong cách châu Âu nào đó ở nước Đức.
Nhiếp Hải Đường lớn tiếng chất vấn trong phòng khách: "Anh ta lật lọng, Tần Thọ mà là người tốt hả? Nói xong mắng mẹ một trận, còn đuổi con đi, kết quả lại giữ con lại.
Mẹ làm vậy là cầm tù người thân đấy.”
Chương Dao không hài lòng, hai taychống nạnh: “Con bé này nói cái gì đấy? Ở tòa lâu đài này có cái gì không tốt? Có biết bao nhiêu người muốn vào xem một chút mà không có cơ hội không?”
Nhiếp Hải Đường tức giận xé nát quần áo mà Tần Thọ đưa tới, phẫn nộ nói: “Vậy mẹ muốn nhốt con đến lúc nào? Nhiếp Hải Đường này không đồng ý làm tình nhân của anh ta đâu! Lúc nào con có thể rời khỏi đây? Mẹ muốn ép con chết hả?"
Nói xong, Nhiếp Hải Đường rơm rớm nước mắt, giơ cái kéo vừa cắt vụn quần áo lên chiếc cổ non mềm của mình, nói: “Mẹ tha cho con đi.
Con không muốn lấy loại người này.”
Chương Dao nhìn thấy cổ Nhiếp Hải Đường đã đổ máu, sợ hãi kêu to: “Đừng mà con gái, con, con mau buông kéo xuống đi.”
Nhiếp Hải Đường run rẩy nói: “Mẹ mà không cho con đi thì con sẽ chết ở đây”
Đúng lúc này, có người đẩy cửa phòng ra, một người đàn ông trẻ tuổi hoạt bát.
/1178
|