“Tôi là ai? Hỏi hay lắm, nghe nói anh ba đang tìm một cô gái xinh đẹp trốn ở chỗ này, nên tôi đích thân đến đây xem thử.” Người đàn ông trẻ tuổi nhìn sang Nhiếp Hải Đường, hơi ngạc nhiên, nói: “Quả nhiên rất xinh đẹp, đúng là ánh mắt của anh ba tốt thật.”
Chương Dao sững sờ, nói: “A, tôi nhớ ra rồi, cậu là con trai thứ tư của ông chủ Tần, cậu tư Tần Tử Như.”
Nhiếp Hải Đường thì lại ghét cay ghét đẳng, nói: “Các người nhốt tôi ở chỗ này, không cho tôi rời khỏi đây là có ý gì?”
Tần Tử Như oan uổng giơ tay lên, nói: “Chị gái hiểu lầm tôi rồi.
Vừa nãy tôi mới biết được sự tồn tại của chị, lần này tôi chỉ tới nhìn lén thôi.
Tôi hoàn toàn không biết tình hình ở đây, nhưng anh ba cũng xấu ghê, còn ép buộc chi rồi nhốt chị ở đây nữa.”
Chương Dao vội vàng nói: “Cậu tư, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.
Tôi với con bé đều tới tham gia tiệc xem mắt của các cậu.
Tuyệt đối không có chuyện giam cầm đầu.
Chúng tôi chỉ ở nhờ lâuđài của các cậu thôi, tôi còn sợ làm phiền đến các cậu này.”
Tần Tử Như nhưởng mày, nói: “Này bác, bác nghĩ cháu là một tên ngu hả? Chị gái này đã kề kéo vào cổ rồi, cứ tiếp tục như vậy sẽ chết người đấy.
Này chị gái, chị đi theo tôi, giờ tôi sẽ đưa chị ra ngoài.”
Nhiếp Hải Đường nghe xong thì mừng lắm, lập tức cầm lấy vali và ba lô tông cửa xông ra ngoài.
Chương Dao thấy thế thì căng thẳng, vội vàng ngăn cản, nói: “Con gái, không được đi.
Qua lần này sẽ không còn cơ hội nữa đâu.
Nhà họ Tần tổ chức tiệc xem mắt, nếu lần đầu tiên đã bị đào thải rồi, lần sau sẽ không được quay lại nữa.
Đây là cơ hội duy nhất để con được lấy chồng nhà giàu cấp thế giới đấy.”
Nhiếp Hải Đường nghe mẹ mình nói như vậy thì càng thất vọng hơn, chuyện này khác nào bán con cầu vinh đâu?
Miệng thì nói là để tương lai Nhiếp Hải Đường được sống sung sướng, nhưngthực chất là để Tần Thọ giúp sản nghiệp và thế lực nhà họ Nhiếp phát triển hơn.
Nói cho cùng chẳng phải là vì lợi ích sao?
Nhà họ Nhiếp bọn họ cũng là nhà giàu ở thành phố Quảng, có khối tài sản chục tỷ, không lo ăn mặc.
Tại sao cứ phải hạ mình làm tình nhân của mấy nhà giàu có hơn thế này? Còn là loại tình nhân không danh không phận, không thấy được ánh sáng?
Nhiếp Hải Đường đẩy mẹ mình ra, đi theo Tần Tử Như ra ngoài.
Tần Tử Như vừa đi vừa nói: “Chắc là anh tôi thích chị lắm, nên mới làm ra hành vi nhốt người như thế.”
Nhiếp Hải Đường có vẻ tức giận, nói: “Anh ta thích tôi á? Tôi còn nhớ rõ những lời lúc trước anh ta nói với tôi, nhà họ Nhiếp chúng tôi và anh ta không môn đăng hộ đối, tôi không xứng làm vợ anh ta chỉ có tư cách làm tình nhân của anh ta.
Thật buồn cười, tôi còn đang khinh thường anh ta ấy.Tần Tử Như nói: “Chị gái có cá tính lắm.
Nhưng chị yên tâm đi, tôi sẽ đưa chị ra ngoài, không ai dám ngăn cản tôi đâu.”
Nhiếp Hải Đường biết ơn lắm, nói: “Cảm on."
Hai người một trước một sau, lặng lẽ đi khỏi cây cầu lớn bắc qua sông bên cạnh lâu đài.
Mà lúc này, bên trong lâu đài, Chương Dao vội vàng đến phòng của Tần Thọ để tìm anh ta, nói: “Cậu ba, cậu tư đã dẫn con gái của tôi chạy ra bên ngoài lâu đài rồi, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch.
Tần Thọ cười đắc ý: “Người trên đường cũng được chuẩn bị xong rồi cô.
Nhờ vào phối hợp của cô, trò hay này mới có thể bắt đầu, sau đó cháu sẽ xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Mà lúc đó cô nhớ gọi điện thoại cho Tần Minh, anh ta bị cháu kích thích nên chắc giờ nghi ngờ Nhiếp Hải Đường lắm.”
Chương Dao gật đầu mạnh, nói cực kỳ khiêm tốn: “Vâng vâng vâng, cậu ba đúng là túc trí đa mưu.
Cái tên giẻ ráchTần Minh kia thật là phiền, mê hoặc khiến con gái tôi mất hết đầu óc, ngoài cậu ta ra thì không chịu lấy ai cả.
Tại tôi hết, trước kia chiều nó quá khiến nó trở nên hư hỏng.
Có thân phận mợ chủ nhà giàu mà nó không muốn, chẳng lẽ lại muốn về nhà làm ruộng với tên nhóc kia sao? Một năm mới kiếm được mấy đồng?”
Mặt Tần Thọ tràn đầy cảm giác ưu việt, nói: “Đúng thế, giờ nông dân kiếm tiền một năm còn chưa đủ để tôi ăn một bữa.”
Chương Dao nói: “Cậu ba, con gái của tôi nhờ cả vào cậu.”
Tần Thọ đứng lên nói: “Yên tâm đi, cháu đã sắp đặt thì sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì đâu.
Cô Nhiếp được sống an nhàn sung sướng từ nhỏ đến lớn, chưa từng trải nghiệm cái gì gọi là tuyệt vọng, càng không biết sự gian khổ của xã hội.
Chờ cô ấy biết rồi, sẽ hiểu tầm quan trọng của đồng tiền.
Bên ngoài lâu đài, sau khi đi cầu qua sông, Tần Tử Như nói: “Được rồi chị gái,tôi đưa chị ra rồi.
Thật ra anh ba của tôi là người rất tốt, có lẽ anh ấy giữ chị lại chỉ là muốn cho chị suy nghĩ thêm một chút thôi.”
Nhiếp Hải Đường nói chắc chắn như kiềng ba chân: “Không thể nào, tôi đã nói rất rõ ràng với anh ta rồi.
Nói một đằng làm một nẻo, tôi không tin anh ta đâu.”
Tần Tử Như chỉ mỉm cười mà không nói thêm gì nữa.
Sau khi Nhiếp Hải Đường rời khỏi lâu đài, sờ một chút tiền lẻ trong túi, lập tức gọi một chiếc xe taxi, chạy tới sân bay gần nhất.
Nhưng mà càng đi càng thấy bất thường, đáng ra đường đến sân bay phải ngựa xe như nước, toàn nhà cao tầng mới đúng, nhưng chiếc xe taxi này lại chạy về khu nhà máy cũ.
Nhiếp Hải Đường hỏi bằng tiếng Anh: “Tài xế, anh dẫn tôi đi đâu vậy?”
Nhưng tài xế kia lại nói tiếng địaphương, huyền thuyền một hồi, vẫn không biết anh ta nói cái gì.
Nhiếp Hải Đường không hiểu tiếng địa phương, cô đành phải hỏi lại bằng tiếng Anh: “Tôi nói, anh mau dừng xe lại."
Thế nhưng tài xế vẫn trưng vẻ nghe không hiểu ra, tim Nhiếp Hải Đường đập loạn xạ, lập tức luống cuống.
Cô cũng đã đoán được khái quát tình hình thế nào rồi, cô gặp phải xe trái pháp luật.
Hồi ở trong nước, cô cũng thường xuyên nhìn thấy tin tức người Hoa bị giết khi du học ở nước ngoài, nhất là các cô gái trẻ tuổi, đều là mục tiêu của mấy kẻ xấu xa.
Nhưng nhảy xe thì sao? Với vận tốc trăm kilet trên giờ này, nếu cô nhảy xuống thì cũng chết.
Không lâu sau, xe taxi chạy đến một khu nhà máy ở vùng ngoại ô, một người đàn bà tóc vàng, đanh đá dữ tợn, mặc váy dài thô ráp, để lộ hình xăm trên cánh tay và đang hút thuốc.
Nhìn thấy Nhiếp Hải Đường bị đuổi xuống xe, mặt bà takhông có biểu cảm gì.
Sau khi tài xế taxi kia đuổi Nhiếp Hải Đường xuống xe, lập tức bỏ trốn mất dạng.
Nhiếp Hải Đường cầm balo, ngơ ngác nhìn xung quanh, rất sợ hãi bởi vì đã có không ít người lần lượt đi ra, trông bọn họ rất lôi thôi, trên mặt đầy dầu bẩn thỉu.
Trông thấy Nhiếp Hải Đường, ánh mắt của những người đàn ông này không có ý tốt gì.
Chỉ có một vài người phụ nữ là mặc quần áo tương đối gọn gàng, còn trang điểm nữa, nhưng bọn họ đều rúc vào cửa, không dám bước ra cửa phòng nửa bước.
Nhiếp Hải Đường vừa lùi lại vừa hốt hoảng nói: “Các người, các người...!không được qua đây.” “Khụ khụ.” Lúc này, người đàn bà đanh đá đang hút thuốc bỗng họ khan, những người kia lập tức dừng chân lại.Người đàn bà tóc vàng đanh đá kia tiến lên, đánh giá Nhiếp Hải Đường một cái, nói: “Người tới đây chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ở lại làm đĩ, hoặc là giặt quần áo cho bọn này.
Nếu muốn chạy trốn, thì sẽ cưỡng ép trở thành đi.
Nhiếp Hải Đường nghe xong, càng sợ hãi hơn, muốn chạy trốn.
Nhưng xung quanh đều là nhà máy vùng ngoại thành, hơn nữa bọn họ còn không nói một lời, bao vây lấy cô, khiến cô không có đường nào để trốn.
Cô nói thật to bằng tiếng Anh: “Tôi muốn rời khỏi đây, các người làm vậy là phạm tội.”
Người đàn bà tóc vàng đanh đá cười một tiếng dữ tợn, vung tay lên, nói bằng tiếng địa phương: “Kéo cô ta xuống dưới, cho cô ta giặt sạch quần áo ngày hôm nay.
Hai bà thím to béo tiến lên, kéo Nhiếp Hải Đường đi, nhốt vào một phòng giặt đồ.
Đống quần áo ở đây chất cao như núi, gần như là quần áo của tất cả mọingười ở khu nhà máy này, dơ bẩn, hội thổi, không gian thì nhỏ hẹp.
Trước mặt cô chỉ có một cái vòi nước và một đống bột giặt.
Người đàn bà tóc vàng đanh đá nhả khỏi đi đến, nói: “Làm cho tốt, tao phải bỏ ra một nghìn bảng để mua mày về.
Nếu mày không muốn giặt quần áo, có thể đi làm gái, phục vụ cho mọi người ở nhà máy gần đây.
Mỗi lần sẽ được năm bảng, khi nào mày kiếm đủ một trăm nghìn bảng thì có thể đi khỏi đây.
Money, you now? Hừ hừ hừ...
Nhiếp Hải Đường nhìn vẻ xoa tay đòi tiền của người đàn bà đanh đá kia, cô tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, trong lòng lại cực kỳ sợ hãi.
Lúc này trong đầu cô chỉ có một người, Tần Minh.
Nhiếp Hải Đường cắn môi, khóc thút thít: “Tần Minh, anh đang ở đâu? Anh có thể tới cứu em không? Hu hu...!Em sai rồi, em không nên rời khỏi anh, cho dù em mắc phải bệnh khó chữa, có chết.
/1178
|