Mine Hathaway nói: “Tôi xuất thân từ lính đánh thuê, các chiến trường ở khắp nơi trên thế giới tôi đều đã đi qua, từng gặp rất nhiều nhân vật anh hùng, tôi tin chắc rằng vị vua thật sự có thể chinh phục mọi thứ.
Muốn có được sự cống hiến của tôi thì phải đánh bại tôi trên chiến trường, giống như ba cậu vậy?”
Nói xong, Mine Hathaway đứng lên, rút súng ra bắn vỡ kính thủy tinh của phòng họp.
Sau đó, bà ta đứng ở bên cạnh lầu cao, mặc cho sức gió bên ngoài rất mạnh, nhưng bà ta vẫn đứng vững như núi, không hề bị thổi đi.
Bà ta nói: “Chơi một trò chơi đi, tôi có mười thuộc hạ đã tập trung bên dưới lầu, chúng tôi sẽ một đường tấn công lên đây, tất nhiên sẽ không thật sự giết chết người của cậu.
Nhưng nếu chúng tôi có thể bắt được cậu thì chứng tỏ cậu thua, vậy thì cậu không có được sự công nhận thật sự của tôi.
Nếu cậu có thể thắng tôi, vậy thì từ nay về sau, cậu chính là ông chủ mới của tôi.
Tần Minh cười nói: “Cô có mười người? Khắp ngõ ngách trong tòa nhà này đều là camera, nhân viên bảo vệ còn nhiều hơn, trò chơi này vừa bắt đầu cháu đã gian lận rồi.
Mine Hathaway cười bí hiểm, nói: “Cậu nhóc, người tôi từng giết còn nhiều hơn người cậu từng gặp đấy, cho dù đây là một trò chơi, nhưng cậu có thể thắng không?”
Nói xong, Mine Hathaway tung người nhảy xuống từ tầng cao nhất của tòa nhà Thế Kỷ.
Tần Minh vội chạy đến bên cạnh cửa sổ kính đã bị vỡ, thấy sau khi Mine Hathaway rơi xuống được một khoảng thì bung dù, từ từ bay xuống.
Lúc này, nhóm Tống Dĩnh cũng vội đi vào, hỏi: “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
Tần Minh vung tay, nói: “Tôi không sao, lập tức bảo tất cả mọi người phòng bị, bà ta muốn đưa người lên bắt tôi.
Tống Dĩnh cau mày: “Hôm nay còn rất nhiều khách, thế này sẽ làm phiền đến khách đấy.
Mặc dù chúng ta phòng thủ cũng không có vấn đề gì, nhưng sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ.
Dù sao thì dạ tiệc từ thiện lần trước đã gặp phải ám sát khiến cho tòa nhà Thế Kỷ của chúng ta vấp phải nhiều đánh giá tiêu cực.
Tần Minh chợt nghĩ đến điểm quan trọng nào đó, nhưng anh lại không nắm bắt được.
A Long hỏi: “Cậu chủ, xin cậu chủ yên tâm.
Có tôi ở đây họ không lên được đâu.” “Không không không.” Tần Minh xua tay: “Tôi cứ cảm thấy bên trong có điểm quan trọng gì đó, thực ra Mine Hathaway tiến hành đánh giá tôi một lần, bà ta nói nếu bà ta thành công thì chứng tỏ tôi vô dụng.
Nhưng nếu phòng thủ, quan trọng là phải xem năng lực của mọi người.
Nhưng chẳng phải lần trước Thường Hoan ám sát, mọi người đã thể hiện năng lực rồi sao?”
Thích Minh Huy ở một bên do dự nói: “Cậu chủ, mặc dù thời gian cấp bách, nhưng tôi có một cách, không biết có nên nói hay không.”
Tần Minh bảo: “Anh nói đi.”
Thích Minh Huy nói: “Mine Hathaway là một trong bốn nguyên lão, bà ta không thể không biết độ khó khi tấn công vào tòa nhà được.
Trước đây bà ta cũng là lính đánh thuê, không thể coi thường sức phòng bị bên cạnh cậu chủ.
Nếu muốn kiểm tra cậu chủ thì chắc hẳn có ý sâu xạ, nội dung bà ta muốn kiểm tra cậu chủ mới là điều quan trọng, cho nên tôi cảm thấy nội dung bà ta muốn kiểm tra mới là trọng tâm.”
Tần Minh nghe Thích Minh Huy nói thế thì vỗ mạnh vào đùi, nói: “Tôi nghĩ ra rồi.
Đột nhiên Tần Minh lộ ra nụ cười đắc ý, anh nói: “Tiểu Dĩnh, cô lập tức đi thông báo cho tất cả mọi người, không được phép phản kháng, để người của bọn họ đi lên đi, một đường không có bất cứ sự cản trở nào.” “!!” Mọi người kinh ngạc, chiêu này của Tần Minh là ý gì thế? Thế chẳng phải tiến quân thần tốc sao?
A Long nằm tay, nói một cách đầy khí phách: “Tôi hiểu rồi, cậu chủ muốn để tôi giải quyết họ ngay tầng này.
Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ không để cậu thất vọng đâu.”
Hầu Khánh lẩm bẩm: “Như vậy thì sẽ không gây ảnh hưởng đến khách trong tòa nhà, danh tiếng của tòa nhà Thế Kỷ cũng sẽ không bị tổn hại.”
Thích Minh Huy ngờ vực hỏi: “Chúng ta có cần tập hợp mọi người lên tầng cao nhất không? Quả thực đối đầu trực tiếp cũng không tệ.”
Tần Minh nhàn nhạt cười, nói: "Không cần, mọi người cứ ở đây đợi đi, để bọn họ lên, họ thua là cái chắc
Mọi người đều không hiểu Tần Minh đang nói gì, nhưng thấy bộ dạng như nắm chắc phần thắng của Tần Minh thì chỉ có thể nghe theo.
Lúc này, bên dưới tòa nhà Thế Kỷ, một nhóm người được trang bị vũ trang đầy đủ đã nhìn thấy Mine Hathaway từ trên trời đáp xuống.
Một trợ lý đưa điện thoại qua, nói: “Sếp, ông chủ Thường gọi.
Mine nhận lấy điện thoại, nói: “Ông Thường, ông lại có ý kiến à?"
Ở đầu kia điện thoại, Thường Hồng Hà đang trong tình trạng bệnh không còn hi vọng, ông ấy khàn giọng, nói: “Mọi người đừng có cả ngày hành hạ thằng bé, nó vẫn cần thời gian để trưởng thành mà
Mine nói: “Nhưng cậu ta đã không còn thời gian để trưởng thành nữa, bệnh của ông sắp không ổn rồi, cậu ta cần phải trưởng thành ngay lập tức.
Nếu mớ hỗn độn vặt vãnh này mà cậu ta cũng không đối phó được, vậy thì cậu ta là kẻ vô dụng.
Ha ha, cậu ta nói lý rất là hùng hồn, cách quản lý của vua cũng nói rất trôi chảy.
Nhưng tôi thấy biểu hiện gần đây của cậu ta là tán gái, tiêu tiền, giải quyết vài thế lực nhỏ không đáng để quan tâm, ở rể một nhà giàu địa phương không rõ nguyên nhân.
Đây là dấu hiệu của sa đọa, cậu ta vẫn chưa đủ chín chắn, tôi muốn thay ông dạy dỗ lại cậu ta một cách đàng hoàng.”
Trong điện thoại, Thường Hồng Hi đột nhiên bật cười: “Ha ha ha, tên nhóc đó sẽ không làm chuyện không có ý nghĩa đâu, tôi hiểu nó mà.
Vả lại, chưa chắn bà đã dạy dỗ được nó đâu.”
Mine Hathaway nói: “Ông quên năm đó tôi từng là nữ vương chiến trường à? Nếu ngay cả một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch như cậu ta mà tôi còn không dạy được thì tôi thật sự phục cậu ta đấy
Mine Hathaway cúp điện thoại, lập tức dẫn người xông vào tòa nhà Thế Kỷ.
Nhưng không hề gặp chạm trán hay phản kháng như trong tưởng tượng, quản lý đại sảnh kh lưng cúi đầu đi lên chào, còn đưa họ đến thang máy chuyên dụng.
Điều này khiến nhóm Mine Hathaway cảm thấy kỳ lạ, thế này giả quá rồi đấy? Sao lại không phòng thủ một chút nào hết vậy?
Một thuộc hạ khinh thường nói: “Chắc không phải không kịp truyền tin xuống đấy chứ? Cậu chủ này hành động đủ chậm đấy." “Không, sếp ơi, tôi cảm thấy thang máy có vấn đề, e là định để chúng ta vào rồi sẽ nấu trong một nồi.” Một thuộc hạ đeo khẩu trang đen nói.
Một gã hung tợn nói: “Ồ, cũng có đầu óc đấy, nhưng thế này có thể lừa được người ta sao? Ngu xuẩn quá.”
Mine cau mày nói: “Đi thang bộ.
Thế là Mine và nhóm thuộc hạ của bà ta bắt đầu hành động, chinh phục tòa nhà Thế Kỷ một trăm tầng, nhóm người leo thang bộ thẳng một mạch lên trên không hề bị cản trở.
Hơn nữa cách mỗi tầng đều có phục vụ chỉ dẫn họ đi thang máy, còn hỏi họ có muốn uống nước không.
Hành vi vườn không nhà trống này khiến nhóm Mine càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Mine vô cùng bất ngờ khi không gặp phải bất kỳ sự phản kháng nào, bà ta biết Tân Minh dùng chiến lược, tất nhiên bà ta không sợ, nhưng còn chưa vén mở bức màn của kế hoạch này thì trong lòng bà ta hơi bồn chồn.
Leo hơn sáu mươi tầng, một tên thuộc hạ không nhịn được, nói: “Sếp, e là họ tập trung hết sức mạnh ở tầng cao nhất rồi, đến tầng cao nhất mới đấu với chúng ta, xử trí thế này vừa trực tiếp vừa thuận tiện.
Mine Hathaway nhếch khóe miệng, nói: “Ứng phó không tệ, làm vậy sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động của tòa nhà, cũng sẽ không gây hoảng sợ, còn có thể giữ bí mật, quả thực là có cách nghĩ, Vậy chúng ta lên đó đấu trực diện với thuộc hạ của cậu ta
Mine vẫy tay, dẫn mọi người vào thang máy đi lên, dù sao thì lực lượng phòng thủ đều tập trung ở tầng cao nhất rồi.
Nhưng, họ vừa vào thang máy thì thang máy đã bị phòng điều khiển kiểm soát, tốc độ tầng sáu mươi bắt đầu lao nhanh xuống.
Lúc này, Tổng Dĩnh đang đứng ở phòng điều khiển lộ ra một nụ cười gần đáng sợ: “Chỉ dựa vào các người? Không chăm chỉ leo thang bộ mà còn muốn đi thang máy? Ha ha ha.".
/1178
|