Tần Minh đến phòng họp trên tầng cao nhất của tòa nhà Thế Kỷ.
Thích Vân Đông, Hầu Khánh, Thích Minh Huy, Chu Vũ, Tất Nguyên, Kim Tiền Bảo, Tổng Dĩnh đều đã đợi ở đây từ sớm.
Dù sao thì Mine Hathaway cũng là cấp trên của họ, hiếm khi đến đây nên họ phải đến chào hỏi.
Tần Minh vào phòng họp, thấy Mine Hathaway – một trong bốn vị nguyên lão, tóc nâu, không gầy không béo, trông trẻ hơn so với tuổi, vết sẹo ở khóe mắt khiến khuôn mặt vô cùng dữ tợn, ánh mắt cũng rất sắc bén, đi đến gần có thể ngửi thấy mùi thuốc súng.
Theo tài liệu thì Mine Hathaway sống trong quân đội hai mươi năm, sau khi bước vào thương trường thì phong cách thủ đoạn mạnh mẽ, nói sao làm vậy.
Tần Minh biết đây là sự tin tưởng Thường Hồng Hi dành cho bà ta, vì vậy bà ta mới có quyền lớn đến thế.
Vì Thường Hồng Hi ung thư sắp chết, nên bà ta muốn lấy lòng tin từ người chủ mới của mình.
Nhưng cũng có khả năng bà ta muốn khổng chế chủ mới để đưa quyền lực của mình lên tầm cao hơn.
Lần gặp mặt này, Tần Minh không thể quá sợ hãi, không được quá khách sáo.
Kiểu phụ nữ giống như ngựa hoang này, đặc biệt còn là phụ nữ lớn tuổi, một khi không để lại ấn tượng tốt thì yêu cầu cơ bản là bạn phải tranh cãi đến cùng.
Thực ra Tần Minh không có nhiều kinh nghiệm gặp mặt những ông lớn trong kinh doanh, đặc biệt là thành viên cốt cán của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, họ khác với những doanh nghiệp bình thường, không phải chỉ uống rượu nói chuyện là được.
Tất cả đều là người đã từng thấy máu, chơi bằng quyền lực, nếu không có chút bản lĩnh nào thì không thể dọa người ta được.
Tần Minh còn chưa mở miệng thì Mine Hathaway đã phấn khích đứng lên, dang tay nói: “Ồ, cậu chủ nhỏ, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi.”
Tần Minh không thích kiểu chào hỏi của các nước phương Tây lắm, còn phải dán mặt vào nhau, nhưng anh vẫn rất phối hợp.
Mine Hathaway dễ gần hơn trong tưởng tượng, bà ta quan sát kỹ Tần Minh, nói: “Tôi rất tiếc về bệnh của ba cậu, chúng tôi cũng bất lực.
Ông ấy bảo muốn giao tất cả cho cậu, tôi rất kinh ngạc, cho nên bớt thời gian đến thăm cậu.
Mine Hathaway nói xong thì nói với mọi người xung quanh: “Tô muốn nói vài chuyện riêng với cậu chủ, mọi người ra ngoài đi.”
Vừa gặp đã bảo người của Tần Minh đi hết?
Những người xung quanh đều không nhích chân, nhóm Tổng Dĩnh chắc chắn đều nghe theo lời Tần Minh.
Mine Hathaway nhìn Tần Minh đầy ẩn ý, nói: “Well, không tin tôi?"
Tần Minh cau mày, người phụ nữ này cười mím chi, đúng là biết kiếm chuyện, mới bắt đầu đã cho anh đề khó như vậy.
Về lý thì đây lần lần đầu tiên hai người gặp mặt, có gì mà tin tưởng chứ.
Hơn nữa, Tần Minh vừa bị Thường Hoan ám sát, đột nhiên bà ta đến muốn gặp mặt một mình Tần
Minh, nhân tố nguy hiểm quá lớn.
Nhưng nếu không đồng ý thì có nghĩa là không tin, mà đã không tin thì sau đó có nói gì cũng vô ích, còn dễ gây ra ác cảm.
Tần Minh không do dự quá lâu, anh mắng: “Điếc hết rồi sao? Ra ngoài cả đi.”
Nhóm Tổng Dĩnh đều vô cùng lo lắng, nhưng Tần Minh đã ra lệnh, họ không thể không ra khỏi phòng họp.
Mine Hathaway mỉm cười, vỗ tay Tần Minh, tỏ vẻ thân thiết, nói: “Cảm ơn sự tin tưởng của cậu chủ.”
Tần Minh nói: “Cô Mine, ba nuôi tin tưởng cô thì cháu cũng tin tưởng cô.
Cô chưa từng khiến ba nuôi thất vọng, tất nhiên cháu cũng không hi vọng cô khiến cháu thất vọng”
Ẩn ý trong lời nói của Tần Minh đã rất rõ ràng, có nghĩa là bà trung thành với tôi thì mọi chuyện đều tốt đẹp, thứ bà nên có vẫn sẽ có.
Nếu bà không trung thành với tôi thì vua nào triều thần nấy, mau cút đi, nếu muộn thì đến xương cũng không còn.
Mine Hathaway nheo mắt, ngồi xuống, nói: “Ông Thường bảo tôi đến xem thành tích học tập của cậu, vốn dĩ đây là chuyện mà một người ba nên làm, nhưng ông ấy bệnh không thể bôn ba khắp nơi được.
Cho nên tôi chỉ đành làm giáo viên gia đình một lần
Tần Minh đã đem bảng thành tích đến từ trước, một số môn không được điểm tối đa, còn những môn khác đều đạt điểm tốt đa, thành thích đứng đầu toàn học viện.
Sau khi xem xong, Mine Hathaway đặt bài thi xuống, thất vọng nói: “Nội dung đề thi quá rập khuôn và cũ.
Cậu vẫn không thể đúng hết.
Ví dụ thực tế về kinh tế học sẽ không tuân theo xu hướng kinh tế hiện tại, cậu chủ, thành tích của cậu khiến tôi rất thất vọng.
Tần Minh cau mày, nói: “Cô Mine nói thế là có ý gì?”
Mine Hathaway nắm hai tay lại, nói: “Cậu nên biết cậu sẽ thừa kế một đế chế kinh doanh như thế nào, đó là một con thú khổng lồ đáng sợ bao trùm cả thế giới, trường mà cậu học trình độ không cao, cậu cũng không thể trả lời đúng tuyệt đối đề thi đưa ra, nội dung câu trả lời thì lạc hậu lỗi thời.
Cậu chủ, cậu nghĩ cậu có tài cán gì để tương lai có thể lãnh đạo tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ?”
Tần Minh nắm chặt nắm đấm, thế này chẳng phải đang cố ý khiêu khích anh sao? Có ít người nên lộ ra bộ mặt thật rồi à?
Anh có tài cán gì?
Tần Minh nằm tay, chống cơ thể lên bàn, nói: “Cô Mine, cháu được ba nuôi chọn, đó chính là đức của cháu, lần trước Thường Hoan ám sát cháu thất bại đã chứng minh cháu có năng lực.
Tần Minh nói tiếp: “Quả thực quy mô của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ rất lớn, nhưng cháu chưa từng nghĩ chỉ dựa vào một mình cháu là có thể chống đỡ được.
Tìm kiếm nhân tài làm việc cho cháu.
Hoa Hạ bọn cháu có câu châm ngôn, người làm vua nên biết cách quản lý triều thần của mình.
Cô Mine, cô cảm thấy có đúng không?”
Mine Hathaway hơi bất ngờ, nói: “Quả thực vua của Hoa Hạ có cách quản lý, nhưng cậu biết được bao nhiêu? Đừng chỉ ba hoa chích chòe”
Tần Minh lại nói: “Thứ nhất, cách của kẻ làm vua chính là không cần cái gì cũng biết, không cần làm gì cả, chỉ cần biết dùng người là được.
Ví dụ, ở triều Hán của Hoa Hạ lúc dựng nước có hoàng đế Lưu Bang, chỉ là đình trưởng, dùng kể không bằng mưu sĩ Trương Lương, dùng binh không bằng tướng quân Hàn Tín, chính trị không bằng chính khách Tiêu Hà, nhưng ông ấy có thể biết dùng người nào đúng lúc, chiêu mộ người trong thiên hạ làm việc cho mình, vì vậy ông ấy chính là vị hoàng đế đứng trên đỉnh kim tự tháp.”
Mine Hathaway cau mày, kinh ngạc trước những gì Tần Minh nói, cậu nhóc trước mắt này không hề đơn giản.
Tần Minh nói tiếp: "Thứ hai, công cụ kiểm soát, quản lý nhân viên bình thường cần phải có luật lệ thì sẽ tương đối dễ xử lý.
Việc quản lý cán bộ quan trọng đòi hỏi phải có kỹ năng, tạo dựng uy tín, dùng tình cảm để cám dỗ; các cấp cao theo dõi giám sát lẫn nhau, một khi phát hiện bất lợi thì hành động dứt khoát loại trừ sạch sẽ; phân chia quyền lực cấp dưới, cuối cùng củng cố lại vị thế của mình, nằm trong tay trọng quyền, thuận thế mà làm.”
Mine Hathaway nghe Tần Minh nói đầu ra đấy, rõ ràng không phải một người trẻ tuổi không có đầu óc.
Tần Minh đưa ba ngón tay ra nói: “Điều cuối cùng, tung hoành, kiểm soát Hoàn vũ.
Mặc dù cháu chỉ mới tiếp xúc với tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, nhưng cháu đã cảm nhận được trong tập đoàn này, quyền thế không bị ràng buộc bởi bất kỳ nhân từ đạo đức hay công bằng chính nghĩa nào, chỉ có kẻ thắng làm vua thua làm giặc
Nghe Tần Minh nói xong, cuối cùng Mine Hathaway cũng lộ vẻ xúc động, bà ta vỗ tay.
“Bộp bộp bộp.
Mine Hathaway nói: “Không tệ, cậu có tài năng của kẻ lãnh đạo.
Về cơ bản, một tháng trôi qua, các sản nghiệp trong Hoa Hạ do cậu quản lý đều không có sai sót gì lớn.
Quả thực cậu có cách để quản lý cấp dưới.
Tần Minh kiêu ngạo nói: “Lúc cháu nhận thừa kế mọi thứ từ ba nuôi thì cháu vẫn luôn chuẩn bị.
Cô Mine, cháu biết mình gánh trên vai những gì.
Xin cô yên tâm, cháu sẽ không để bất cứ ai đi theo cháu phải thất vọng.
Có lẽ thành tích học tập của cháu không phải tốt nhất, nhưng người bên cạnh cháu có trình độ cao nhất là được rồi.”
Mine Hathaway vắt chéo chân, nói: “Có thể xem như tôi hài lòng với câu trả lời này.
Nhưng chỉ nói mà chưa làm được, cá nhân tôi vẫn muốn kiểm tra đánh giá cậu
Tần Minh thầm thở phào, không ngờ lý luận cách quản lý của vua mà anh nói có thể thuyết phục được Mine Hathaway một trong bốn nguyên lão, nhưng nghe thấy bà ta vẫn còn muốn kiểm tra anh thì anh có dự cảm không ổn lắm.
Chắc không phải thực hành đấy chứ? Cái này thì thực hành thế nào được?.
/1178
|