"Thưa ba, liệu có hỏng việc không?
Mộc Hạo đi qua đi lại trong phòng làm việc.
Ông ta chỉ vào đơn xin ly hôn ướt đẫm, vừa nhìn Mộc Hải Nhiễm đang trầm ngâm vừa nói: "Không ngờ Tiểu Tần lại cứng rắn như vậy, chắc là cậu ấy đã đoán được Trương chân nhân đang giúp chúng ta giữ chân cậu ay.
Cậu ấy không đi tìm Tiêu Kiều nữa.
Haiz, con cứ tưởng Tần Minh không xứng với Tiêu Kiều nhà ta, ai dè ao nhỏ nhà họ Mộc chúng ta không giữ nổi đối phương"
Cho dù Mộc Hạo là ông trùm chốn thương trường thì cũng bó tay trước chuyện tình yêu trai gái
Đặc biệt là dạo trước Tần Minh đang ở thành phố Quảng, vậy mà chỉ gọi một cuộc điện thoại đã khiến nhà họ Hứa thông gia của nhà bọn họ suýt mất hết địa vị ở Thượng Hải.
Bây giờ ông ta cũng hơi e ngại thủ đoạn của Tần Minh.
Mộc Hải Nhiễm cầm cuốn sách "Thầy tướng số”, chậm rãi lật xem: "Nhà họ Mộc chúng ta có gia tài mấy chục tỉ, kinh doanh trên khắp thế giới, sao lại là ao nhỏ? Đúng là hiện giờ Tần Minh trở nên bí ẩn, lai lịch không rõ.
Nhưng con không nhìn ra phẩm chất của cậu ấy ư? Cái này có thể đong đếm bằng tiền sao? Trên đời này có nhiều người mưu cầu công danh lợi ích, ít ai trọng tình trọng nghĩa, mà Tần Minh là một trong số đó.
Tuy cậu ấy muốn rời khỏi nhà họ Mộc, nhưng vẫn xử lý cẩn thận, không muốn gây tổn thương và rắc rối lớn cho chúng ta.
Điều đó cho thấy cậu ấy không phải kẻ lạnh lùng vô tình, thậm chí cậu ấy chung sống với chúng ta rất vui vẻ.
Có lẽ sự việc lần này đã chọc giận cậu ấy, song vẫn còn đường xoay chuyển.
Muốn tác động tới người coi trọng tình cảm thì chúng ta phải dùng tình cảm chân thành.
Theo ba thấy thì Tần Minh ưa nhẹ không ưa nặng.
Nếu con trò chuyện đàng hoàng với cậu ấy thì chắc chắn có thể trở thành bạn bè, nếu con giở trò với cậu ấy thì dễ chọc giận đối phương.
Lần này Trương chân nhân tính sai rồi."
Mộc Hạo ngạc nhiên: "Trương chân nhân cũng tính sai hả ba? Con phục nhất là bản lĩnh của ông ấy."
Mộc Hải Nhiễm nhăn mặt, bật cười ha hải "Chân nhân cũng là người mà, trước đây vị sư huynh này của ba cũng thường hay mắc sai lầm.
Sở dĩ ông ấy tính toán kín kẽ là vì ông ấy biết rút kinh nghiệm từ các bài học và sai lầm, nhưng không phải ông ấy không tiếp tục mắc sai lầm.
Mộc Hạo không cam lòng: "Thưa ba, vậy ba con mình chỉ có thể sống ở thành phố Quảng mãi ư? Trước kia cả nhà chúng ta bị đuổi khỏi Bắc Kinh, chúng ta phải gánh nỗi tủi nhục đó cả đời sao? Hồi ấy ba là nhân vật hỗ mưa gọi gió ở Bắc Kinh cơ mà."
Nét mặt oai nghiêm của Mộc Hải Nhiễm chợt cứng đờ, dường như trạng thái trầm tư khiến gương mặt oai nghiêm dần trở nên lạnh lùng.
Ông ta bất giác siết chặt năm đẩm.
Mộc Hạo nói tiếp: "Ba à, chuyện đã thành ra thế này, con bảo Tiểu Thuần đi vậy.
Nhà họ Mộc chúng ta ít người, chỉ có hai đứa con gái."
Mộc Hải Nhiễm lạnh lùng hừ mũi: "Trước đây ba bảo con nuôi bồ nhí bên ngoài thì con không nuôi, bây giờ già rồi không sinh được nữa.
Con hối hận chưa? Nhưng may mà tính cách của Tiểu Thuần khác chị nó, chắc là sẽ có hiệu quả.
Con gọi Tiểu Thuần đến đây."
Một lát sau, Mộc Tư Thuần bị Mộc Hải Nhiễm gọi vào phòng làm việc.
"Ông nội, có chuyện gì thế a?" Mộc Tư Thuần không vui, mắt đỏ hoe.
Mộc Hải Nhiễm hỏi han ân cần: "Ôi, ai bắt nạt công chúa nhà chúng ta thế này? Có phải bên đoàn làm phim của đạo diễn Phùng có người bắt nạt cháu không?"
Mộc Tư Thuần mếu máo: "Cháu có anh rể che chở, làm gì có ai bắt nạt cháu? Cháu giận anh rể đòi bỏ đi.
Tại sao anh ấy lại đòi đi hả ông? Nhà mình không đối tốt với anh ấy sao? Chị cũng thật là, anh rể không tốt ư? Tại sao chị ấy lại đề nghị ly hôn?" "Chuyện tình cảm mà, ai nói chính xác được?" Mộc Hải Nhiệm cười ha hả: "Thật ra ông cảm thấy Tần Minh không có tình cảm sâu đậm với chị gái cháu, nhưng rất tốt với cháu"
Mộc Tư Thuần ngây thơ gật đầu: "Vâng, trước kia cháu không hiểu anh rể, cảm thấy anh ấy vừa vô dụng vừa ngang ngược vô lý.
Sau này cháu phát hiện anh rể rất giỏi, lại còn dịu dàng.
Hì hì, cháu rất hâm mộ chị cháu."
Nói đến đây, Mộc Tư Thuần hơi ngượng ngùng, ngẫm lại thì những lúc cô ta ở bên Tần Minh đều vô cùng vui vẻ.
Mộc Hải Nhiễm cười sang sảng: "Đúng vậy, Tiểu Tần là chàng trai ưu tú, nhưng tiếc là cậu ấy và chị cháu không có duyên phận.
Hơn nữa cậu ấy mắc bệnh nan y, e là không sống được bao lâu nữa." "Ông ơi, gì mà không sống được bao lâu nữa?" Mặt Mộc Tư Thuần chợt biến sắc.
Mộc Hải Nhiễm đáp: "Tiểu Tần mắc một chứng bệnh lạ, Trương chân nhân gửi tới một cái hộp tặng cho chị cháu, trong đó có thứ có thể cứu cậu ấy.
Nhưng hai đứa nó đã ly hôn, chị cháu không đưa đồ cho cậu ấy, vì vậy...!Haiz, căng quá!" "Sao chị lại làm vậy? Cứu người như cứu hỏa, anh rể thảm thế?" Mộc Tư Thuần tức giận siết chặt nắm đấm: "Cháu đi tìm chị tranh luận đây
Mộc Hải Nhiễm gọi Mộc Tư Thuần lại: "Ôi trời, con nhóc này xía vào làm gì? Chuyện người lớn, cháu đừng can thiệp.
Về phòng đi, chẳng phải cháu nhận phim của đạo diễn Phùng sao? Cháu mới học năm hai đã được hợp tác với đạo diễn nổi tiếng trong nước, may mắn cỡ nào chứ? Vì chuyện của Tân Minh mà cháu mặc kệ những chuyện khác à?"
Mộc Tư Thuần buồn bực bĩu môi, thở hồn hển đi về phòng.
Cô ta lấy một chiếc ba lộ ra, đồng thời hừ mũi: "Ông nội thật đáng ghét, chẳng phải anh rể vẫn chưa ký tên vào đơn xin ly hôn sao? Vẫn còn đường xoay chuyển không phải sao? Vả lại, tính mạng của anh rể không quan trọng ư? Anh ấy giúp đỡ nhà mình nhiều như vậy, sao mình có thể bàng quan?"
Mộc Tư Thuần cầm điện thoại lên, gọi cho Tần Minh: "Anh rể, anh đang ở đâu?"
Tần Minh nghe thấy giọng Mộc Tư Thuần, anh không giận chuyện lúc nãy cô ta giỏi nước lạnh vào mình mà chỉ nói: "Sao vậy? Tiểu Thuần à, sau này anh không còn là anh rể của em nữa, mong rằng chúng ta có thể làm bạn." "Anh rể, em không muốn anh đi." Ánh mắt Mộc Tư Thuần lộ rõ vẻ tủi thân: "Anh đang ở đâu? Anh em mình đi tìm chị em, bảo chị đưa đồ cho anh.
Dù sao đó cũng là thứ cứu mạng anh."
Tần Minh đáp: "Được rồi, con nhóc nhà em đừng xen vào chuyện người lớn, chăm chỉ học tập đi."
Tần Minh cúp máy, Mộc Tư Thuần nổi giận.
Giọng điệu của Tần Minh giống hệt Mộc Nhiễm Hải, điều này hoàn đã chọc giận Mộc Tư Thuần.
Cô ta cắn răng nghiến lợi vì tức giận: "Tần Minh, anh được lắm! Anh chỉ lớn hơn em hai tuổi thôi mà, ra vẻ người lớn gì chứ? Không được, mình không thể mặc kệ, mình nhất định phải bắt Tần Minh về."
Về phần Tần Minh, anh rời khỏi nhà họ Mộc với tâm trạng tức giận, cảm thấy mình bị lừa vào tròng ngay từ đầu nhưng không có chứng cứ.
Mộc Hạo lá mặt lá trái cũng làm anh rất khó chịu.
Quan hệ giữa Trương Toàn Chân và nhà họ Mộc không bình thường, ông ta giữ anh lại nhà họ Mộc khiến anh bực bội, bởi vì anh ghét bị người khác thao túng số phận của mình.
Ông muốn tôi đi tìm Mộc Tiêu Kiều, vậy thì tôi không đi.
Hiện tại Mộc Tiêu Kiều muốn ly hôn với Tần Minh, chuyện này hợp ý anh, từ nay về sau mỗi người mỗi ngả.
Nhưng trong người anh có trùng độc, đây là chuyện khiến anh trở tay không kịp.
Nếu Mộc Tiêu Kiều không chịu đưa chiếc hộp kia cho Tần Minh, vậy thì anh đành phải đi Tương Tây tìm.
Có điều, anh vẫn phải trả đơn xin ly hôn cho đối phương.
Tần Minh đi tới một hộp đêm, bởi vì mạng lưới thông tin của Olmei điều tra được Mộc Tiêu Kiều tới hộp đêm này.
Anh thấy rõ Mộc Tiêu Kiều mặc trang phục lộng lẫy ở quầy bar, còn có một anh chàng đẹp trai mặc vest đi giày da ngồi bên cạnh.
Thường thì các cô gái xinh đẹp mua say ở quán bar như Mộc Tiêu Kiều là đối tượng theo đuổi của cánh mày râu, nhưng người đàn ông ngồi cạnh cô ta có bốn vệ sĩ lưng hùm vai gấu.
Bọn họ vây thành một vòng tròn ngăn cách với những người khác, có thể nói là rất ngang ngược.
Tần Minh đi thẳng tới đó..
/1178
|