Tần Minh đi tới thì thấy Mộc Tiêu Kiều đã uống mười mấy ly cooktail, mặt ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, bộ phận gợi cảm của phái nữ lộ rõ mồn một.
Tần Minh lên tiếng: "Mộc Tiêu Kiều, cho dù ly hôn thì cô cũng đâu cần phải mua say ở chỗ này."
Mộc Tiêu Kiều say rượu quay đầu nhìn Tần Minh bằng ánh mắt lạnh lùng: "Để đồ xuống, anh đi được rồi đó."
Tần Minh hơi áy náy khi thấy Mộc Tiêu Kiều mua say.
Nếu không phải tại anh thì cô ta sẽ không đi một mình tới hộp đêm mua say đúng không?
Mộc Tiêu Kiều đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Một khi cô ta say rượu, anh chàng đẹp trai mặc vest bên cạnh muốn làm gì thì làm.
Dù sao Tần Minh cũng quen biết nhà họ Mộc, anh không nhẫn tâm trơ mắt nhìn Mộc Tiêu Kiều chà đạp bản thân.
Anh bèn nói: "Được rồi, cô theo tôi về nhà trước đã, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Mộc Tiêu Kiều giãy khỏi tay Tần Minh: "Anh là ai? Anh là gì của tôi? Dựa vào đâu mà tôi phải đi theo anh? Tôi không quen anh, không muốn nghe anh nói chuyện " "Đứng lại!"
Một tên vệ sĩ của người đàn ông mặc vest bỗng cản đường Tần Minh, đồng thời mắng: "Thằng giẻ rách từ đầu ra, cút sang một bên! Không thấy người ta không quen mày à? Cậu chủ nhà tao đang uống rượu với người ta đó.
Mày muốn chết hả? Nhìn mấy thằng bên kia đi, nếu mày còn lải nhải nữa thì bọn chúng có kết cục thế nào, mày sẽ nhận kết cục thế ấy!"
Tần Minh nhìn mấy vị khách đến uống rượu bên cạnh, ai nấy đều mặt mũi sưng tím, dường như rất căm giận anh chàng đẹp trai mặc vest bên này.
Cua gái thì cứ cua, lại còn đánh người, thật quá đáng!
Tần Minh quát: "Tránh ra." "Cho cậu ta đến đây." Anh chàng đẹp trai nhã nhặn kia chỉnh lại bộ Brooks Brothers trên người, tiếp đó đút hai tay vào túi, ngạo mạn nhìn Tần Minh: "Nếu tôi không đoán sai thì cậu là tên ở rể nhà họ Mộc, tên nghèo kết xác mà Tiêu Kiều từng nhắc đến lúc trước đúng không?"
Tần Minh đáp: "Đúng là tôi.
Anh là ai?" "Tôi hả? Tôi là Tô Thế Minh, đối tác làm ăn của Mộc Tiêu Kiều.
Toàn bộ nguyên liệu vải của nhãn hàng xa xỉ thuộc công ty của cô ấy đều do công ty tôi cung cấp.
Nói chính xác hơn là có rất nhiều nhãn hàng xa xỉ thuộc các quốc gia trên thế giới hợp tác với tôi về việc cung cầu nguyên liệu vải." Tô Thế Minh đắc ý tự giới thiệu bản thân: "Tôi sở hữu tài sản trên một tỉ, còn cậu thì sao? Cậu đã tốt nghiệp đại học chưa? À, tôi nhớ ra rồi, Tiêu Kiều từng nói cậu mới lên năm tư."
Anh ta nói bằng giọng điệu ngạo mạn của người thành công trong xã hội, cùng với thái độ ngạo nghễ của cậu ấm nhà giàu.
Tần Minh lên tiếng: "Ha ha, anh lắm tiền thì sao nào? Tôi nói chuyện với Mộc Tiêu Kiều, cần anh xía vào chắc?"
Tô Thế Minh lại nói tiếp: "Rõ ràng là Mộc Tiêu Kiều đã ly hôn với cậu, cậu không cần nhúng tay vào chuyện của cô ấy.
Hành động này của cậu chẳng phải là bám riết lấy cô ấy hay sao? Cậu luyến tiếc vinh hoa phú quý nhà họ Mộc hả? Cậu có biết là đàn ông như cậu hoàn toàn chẳng giúp được gì cho Mộc Tiêu Kiều không? Cậu là gánh nặng đó biết không?"
Tô Thế Minh châm thuốc, thong thả thổi khỏi: "Cậu có biết là hiện giờ công ty của Tiêu Kiều đang vướng phải rắc rối nhường nào không? Cậu có năng lực giải quyết không? Cậu có biết nhãn hàng xa xỉ quốc tế cạnh tranh khốc liệt cỡ nào không?
Cậu chẳng biết gì cả, chỉ biết ăn bám thôi.
Không phải sao?
Đặt đơn xin ly hôn xuống rồi cút đi.
Trước đây cậu hờ hững với cô ấy, sau này cậu không với tới cô ấy.
Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cậu.
Tôi và Mộc Tiêu Kiều đã quen biết nhiều năm, tôi vẫn luôn theo đuổi cô ấy nhưng cô ấy không thích tôi.
Thì ra cô ấy kết hôn bí mật với thằng nhóc nghèo nhà cậu, ông chủ Mộc muốn có một người ở rể.
Ha ha, giờ là lúc Tiêu Kiều đang đau lòng, may mà cậu cho tôi cơ hội này."
Mộc Tiêu Kiều bỗng đứng dậy cầm lấy đơn xin ly hôn: "Nói nhiều làm chi? Tô Thế Minh, anh đưa tôi về tòa nhà công ty cũ đi.
Tôi không muốn nhìn cái bản mặt này nữa."
Mộc Tiêu Kiều uống không ít rượu, bước đi loạng choạng.
Tô Thế Minh thấy vậy, biết là cơ hội đã tới, vội vàng chia tay định đỡ đối phương.
Nhưng Tần Minh bỗng hất tay anh ta ra, túm lấy Mộc Tiêu Kiều sắp ngã.
Mộc Tiêu Kiều lảo đảo rồi ngã vào người Tần Minh.
Cô ta trông thấy Tần Minh, yếu ớt đẩy anh ra: "Anh làm gì thế? Anh đã ký tên thì chúng ta ly hôn rồi.
Chẳng phải anh nhớ nhung Nhiếp Hải Đường sao? Anh đi đi, đi tìm cô ta đi.
Chúng ta ly hôn, chẳng còn gì cản trở anh đi tìm cô ta đúng không? Chúng ta ly hôn, anh được tự do không phải sao?"
Tần Minh sững sờ, trái tim như thắt lại.
Anh khuyên nhủ: "Tô Thế Minh có ý đồ xấu với cô, cô đừng có khờ"
Mộc Tiêu Kiều kích động nói: "Tôi không nhìn ra chắc? Nhưng ít ra thì người ta thích tôi, thậm chí muốn ngủ với tôi.
Còn anh thì sao? Tôi cởi sạch đứng trước mặt anh, anh cũng chẳng cần tôi, lẽ nào tôi lại năm lần bảy lượt vứt hết liêm sỉ trước mặt anh? Tôi cảm thấy mình không bằng một sợi tóc của Nhiếp Hải Đường.
Anh buông tôi ra, tôi không cần anh quan tâm."
Bốp!
Do ảnh hưởng bởi chất cồn, Mộc Tiêu Kiều giận dữ tát Tần Minh.
Tần Minh trúng cái bạt tai vang đội, mặt hằn vết đỏ.
Cái tát này khiến người trong quán bar im bặt.
Thật ra đã có người chú ý tới cuộc cãi vã bên này từ lâu rồi.
"Không phải chứ? Gái ngon thế kia cởi sạch mà cậu ta không đè ư?" "Nhiếp Hải Đường là ai? Còn đẹp hơn cô em này sao?" "Lẽ nào đó là Nhiếp Hải Đường, cô con gái nhà giàu đã phá sản ở thành phố Quảng? Tạp chí Fortune thường đưa tin đảm bà chủ giàu sang ở thành phố Quảng đều muốn con trai mình cưới cô vợ giàu có này, tiếc là cô ta đã mất tích sau khi gia đình phá sản" "Ha ha, đàn ông mà, ai chẳng có mới nới cũ, ăn trong bát ngó trong nồi? Biết đâu nữ thần trong lòng các anh là một cô ả ghê tởm."
Tô Thế Minh vừa xem vừa cười đắc ý.
Anh ta biết rõ vào những lúc thế này, mình không cần rêu rao, khiêm tốn mới là dáng vẻ ngầu nhất.
Mộc Tiêu Kiều cầm chai Whisky trên quầy rượu rồi uống luôn, làm cho vô số vị khách trong quán bar reo hò: "Hay lắm, người đẹp phóng khoảng lắm! Ngầu ghê!"
Mộc Tiêu Kiều lau miệng, nước mắt trào ra nhưng quán bar mờ tối nên không thấy rõ
Cô ta chỉ vào Tần Minh: "Anh muốn tự do, tôi cho anh tự do.
Sau này, cho dù tôi ngủ với chó ở ven đường thì cũng chẳng liên quan đến anh.
Tô Thế Minh, anh chết rồi đấy à? Dìu tôi về công ty thôi."
Tô Thế Minh dứt khoát ném một xấp tiền xuống và nói: "Thanh toán.
Tiêu Kiều, anh đến đây, anh đang ở đây.
Xem em say này, em đừng về công ty tăng ca nữa, chúng ta đi khách sạn spa và tắm suối nước nóng cho đã nhé!"
Bốn vệ sĩ của Tô Thế Minh kịp thời ra mặt chặn đường Tần Minh, không cho anh cản trở ông chủ cua gái.
Tần Minh nhìn bốn tên này, bực bội quát: "Tránh ra, không thì tự gánh lấy hậu quả."
Bốn vệ sĩ nhìn nhau, cùng nhếch miệng cười.
"Các anh em, tôi không nghe nhầm chứ? Thằng nhãi này bảo chúng ta tránh ra ư? Với cái cơ thể còm nh này của nó hả?" "Chà, mới làm con rể nhà giàu được mấy ngày mà đã tưởng mình là người tại to mặt lớn rồi." "Nhóc con, mày không thắng nổi cậu Tô nhà chúng tao đâu.
Cậu Tô vừa trẻ vừa giàu vừa đẹp trai, còn biết quan tâm tới phụ nữ." "Thằng ở rể đáng ghét bị đá như mày còn không cút mau?"
Tần Minh vẫy tay, A Long đi dép lê lập tức đi tới, uể oải ngáp: "Cậu chủ, cậu muốn chỉnh bọn chúng thế nào?"
Tần Minh chỉ vào bốn vệ sĩ của Tô Thế Minh: “Tối nay không tốt lành, cho bọn họ nằm viện mấy tháng đi."
A Long đồng ý ngay: "Vâng, cậu chủ đi trước đi.
Lũ đầu óc ngu xi, tứ chi phát triển tránh ra!"
Anh ta vừa dứt lời, lập tức tung tay tát.
Tốc độ ra đòn quá nhanh, tên vệ sĩ cản đường còn chưa kịp phản ứng đã bị A Long tát vào mặt, choáng váng ngã sõng soài, không đứng dậy được.
Cái tát này của A Long nhanh gọn lẹ và đầy bất ngờ.
Tần Minh lườm mấy người kia, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài.
Ba tên vệ sĩ còn lại ngây ra như phỗng.
Chuyện gì thế này? Sao thằng nhóc này lại có vệ sĩ giỏi như vậy? Chẳng phải cậu ta chỉ là tên ở rể thôi sao?
A Long vươn vai: "Nào, lên cả đi! Năm giây sau, tôi sẽ đưa các người vào viện nằm mấy tháng"
Thoáng cái phía sau Tần Minh đã vang lên từng tiếng hét và tiếng kêu rên thảm thiết, nhưng anh phớt lờ.
Dù sao anh cũng là ông chủ, chỉ cần ra lệnh cho cấp dưới thực hiện là được.
Trước cửa quán bar, Mộc Tiêu Kiều say khướt bị Tô Thế Minh kéo lên chiếc xe BMW.
Tần Minh xông tới đạp bay anh ta, giành lại Mộc Tiêu Kiều
Tô Thế Minh ngã sấp mặt, quay sang măng to: "Đệch, lại là thắng khổ rách áo ôm nhà mày! Vệ sĩ của tao đậu? Tên nghèo hèn Tân Minh kia, mày có tin tao bỏ ra một triệu thuê người lấy mạng mày không? Tao có tiền, đối phó với đồ nghèo rớt mồng tơi như mày dễ như trở bàn tay, còn đơn giản hơn uống nước."
Mà lúc này, một chiếc RollsRoyce EWB màu vàng chạy tới chỗ Tần Minh, sau đó một nhóm người mặc đồ đen bảo vệ xung quanh anh, trông cho anh đưa Mộc Tiêu Kiều say xỉn lên xe.
Tô Thế Minh sốc luôn.
Sao bỗng dưng lại xuất hiện một chiếc xe sang vậy? Anh ta biết chiếc xe này, đó là chiếc xe RollsRoyce sang trọng phiên bản giới hạn của chủ nhân ngôi biệt thự nằm ở vị trí cao nhất trong khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn.
Nhà của Tô Thế Minh ở biệt thự Đỉnh Vân Sơn nhưng ở dưới chân núi, thỉnh thoảng anh ta trông thấy chiếc xe sang trọng này ra vào, đúng là biển số xe này.
Trong giới đại gia ở thành phố Quảng, có vô số lời bàn tán về chủ nhân của chiếc xe này, có rất nhiều người không biết thân phận bí mật của đối phương.
Họ chỉ biết doanh nhân nổi tiếng Hầu Khánh và người nhà họ Thích giàu có đều làm việc cho chủ nhân của chiếc xe này.
Người đó còn có một cô thư ký cực kỳ xinh đẹp.
Cấp cấp cấp...!Tổng Dĩnh đi giày cao gót, bước tới trước mặt Tô Thế Minh.
Anh ta run lên, thầm nghĩ ô gái này xinh thật đấy, nhưng đồng thời con ngươi chợt co rụt lại.
Dường như tất cả những gì xảy ra trước mắt đều chứng minh cho suy đoán của anh ta.
Tần Minh chồng của Mộc Tiêu Kiều là chủ nhân của ngôi biệt thự trên đỉnh cao nhất của Vân Sơn ư? Là người siêu giàu bí ẩn kia sao?
Không phải chứ? Cậu ta là sinh viên mà ? Hơn nữa, cậu ta mặc trang phục giản dị, lại có thư ký xinh đẹp thế kia, sao cậu ta còn phải kết hôn với Mộc Tiêu Kiều?
Bộp bộp!
A Long ném bốn tên vệ sĩ của Tô Thế Minh ra ngoài, người nào người nấy đều mặt mũi sưng tím, gãy xương, hôn mê.
Tô Thế Minh sợ đến nỗi chân bủn rủn, không dám hỏi gì.
Bây giờ anh ta còn không nhìn ra chắc? Bốn vệ sĩ của anh ta đều được huấn luyện chuyên nghiệp, vậy mà một tên đàn em đi dép lê đánh chẳng bố?
Tổng Dĩnh lạnh lùng nhìn xuống Tô Thế Minh, không biết cô ta cầm một con dao sắc bén từ lúc nào: "Nghe nói anh định bỏ tiền mua mạng của cậu chủ nhà chúng tôi phải không?"
Tô Thế Minh sợ hãi quỳ sụp xuống, cuống quít nói: "Tôi, tôi, tôi xin lỗi vì đã quấy, quấy rầy cậu, cậu Tần.
Vừa rồi tôi say rượu lỡ lời, mong cậu Tần tha thứ."
Tần Minh đặt Mộc Tiêu Kiều lên xe, sau đó đi tới: “Cậu chủ Tô phải không? Tôi tặng anh một câu: nếu anh dám tiết lộ chuyện hôm nay thì hôm khác tôi sẽ cả nhà anh."
Tô Thế Minh nhìn ánh mắt sắc bén của Tần Minh, tức thì sợ vỡ mật, không dám ho he gì.
Anh ta nhìn ra Tần Minh nghiêm túc.
Tần Minh nói xong liền xoay người rời đi, đồng thời ra lệnh: "Đập nát xe của cậu chủ Tô để anh ta nhớ kỹ bài học này"
Tô Thế Minh trơ mắt nhìn người của Trần Minh đập xe mà không dám bước lên ngăn cản, cũng không dám chất vấn, chỉ đành cam chịu..
/1178
|