Đau đầu, sọ não Mộc Tiêu Kiều đau.
Ý thức cô ta hơi mơ màng, cuối cùng bản thân mình bị Tô Thế Minh đưa lên xe.
Tô Thế Minh là người thế nào? Là một trong số những người giàu có tiếng ở thành phố Quảng nhưng chỉ là một playboy mà thôi.
Tối nay cô ta uống rượu ở quán bar, trùng hợp thấy anh ta đang tán gái, sau đó bị anh ta quấn lấy.
Ngại việc anh ta và ba cô ta có quan hệ hợp tác làm ăn nên Mộc Tiêu Kiều không thể bất lịch sự mà thẳng thừng đuổi anh ta đi.
Cuối cùng vì muốn thể hiện mình rất thoải mái trước mặt Tần Minh nên cô ta để cho Tôi Thế Minh đưa cô ta về toà công ty cũ không một bóng người, nói cái gì cũng không thể mềm lòng được.
Cô ta đột nhiên mở mắt ra, cô ta không biết mình đã say bao lâu.
Nếu cuối cùng Tô Thế Minh đưa cô ta lên xe, liệu cô ta đã mất đi sự trong trắng hay chưa.
Nghĩ đến đây, Mộc Tiêu Kiều đổ mồ hôi lạnh, trong nháy mắt tỉnh rượu.
Cô ta có bị Tô Thế Minh nhân cơ hội chiếm lấy không?
Lúc Mộc Tiêu Kiều tỉnh lại nhìn xung quanh, sờ quần áo trên người thở phào nhẹ nhõm, lại thoải mái nằm xuống giường.
Đây là phòng của cô ta, quần áo cô ta không xốc xếch.
“Không ngờ Tô Thế Minh đó lại đàng hoàng như vậy, đưa mình về thẳng." Mộc Tiêu Kiều thở phào, lòng không khỏi có thiện cảm với
Tô Thế Minh hơn.
Mộc Tiêu Kiều nhìn đồng hồ, mới hơn ba giờ sáng.
Cô ta còn thấy cô Phương giúp việc đang ngủ gật kế bên, cô ta gọi bà ấy: "Cô Phương, cô Phương, lấy cho cháu ly nước ấm.
“À, cô chủ cô tỉnh rồi." Cô Phương ngáp một cái rồi vội vàng rót ly nước ấm cho Mộc Tiêu Kiều, nói: "Ui trời, ba cô và bà chủ thấy cô say khướt được người ta đưa về, đau lòng lắm đó.
May mà cậu chủ cho người đưa cô về, nếu không lỡ gặp trúng người xấu thì có khi đã "
Mộc Tiêu Kiều ngơ ngẩn hỏi: "Không phải bạn cháu đưa cháu về à?" Cô Phương nói: "Không phải, là bạn của cậu chủ, là một cô gái, cực kỳ xinh đẹp."
Mộc Tiêu Kiều duỗi tay bụm tim, cô ta thấy hơi khó chịu, rõ ràng đã quyết định phải quên người đàn ông có trái tim sắt đá ấy đi, rõ ràng không muốn nhớ đến anh nữa nhưng vừa nghe nói Tần Minh đưa cô ta về, lòng lại không nhịn được mừng thầm.
Cảm giác bản năng không thể đánh lừa người ta được.
Mộc Tiêu Kiều lục túi xách, không tìm được tờ thoả thuận ly hôn, suy nghĩ cẩn thận thì hình như rơi ở quán bar rồi.
Tờ thoả thuận ly hôn đó phải đưa cho luật sư mới có thể xử lý được, mới có hiệu lực pháp luật.
Nếu mất rồi thì phải ký thêm tờ khác.
Mộc Tiêu Kiều thở dài: "Thôi, lát nữa lại đi tìm vậy.
Cô Phương, cô ngủ đi, cực cho cô quá."
Cô Phương đứng lên định đi nhưng lại ngừng lại, nói: "À đúng rồi, ban nãy điện thoại của cô chủ cứ reo mãi.
Tôi tắt máy rồi, sợ làm ồn đến cô, tôi không biết có làm cô chủ bỏ lỡ chuyện quan trọng gì không.
Cô chủ kiểm tra điện thoại trước đi."
Mộc Tiêu Kiều lấy điện thoại, phát hiện toàn là cuộc gọi của em gái Mộc Tư Thuần, khoảng hơn ba mươi cuộc.
Bởi vì không liên lạc được nên sau đó cô ta còn gửi tin nhắn.
Có điều sau khi đọc tin nhắn xong, cô ta kinh hãi, không thèm mang giày đã đứng lên chạy đi ngay, sau khi chạy đến cửa mới quay đầu lại lấy một đôi giày.
Cô Phương bây giờ mới xuống lầu, khó hiểu hỏi: "Hả? Cô chủ, cô định xuống bếp à? Muốn ăn gì? Tôi nấu cho cô."
Mộc Tiêu Kiều nói: "Cô Phương, cháu ra ngoài chút, đừng nói với ba mẹ cháu"
Mộc Tiêu Kiều mới tỉnh rượu không dám tự lái xe, đứng bên đường gọi một chiếc taxi đến quán bar đã uống rượu tối qua.
Dù đã hơn ba giờ sáng, bên ngoài quán bar vẫn cực kỳ tấp nập nhưng bên đường có một chiếc BMW series bảy bị người ta đập nát.
Mộc Tiêu Kiều nhận ra đó là xe của Tô Thế Minh, vậy mà lại bị người ta đập nát?
Nhưng cô ta không quan tâm quá nhiều là lý do tại sao, cô ta nhanh chóng vào quán bar hỏi thăm bartender lúc trước đã pha rượu cho cô ta: "Anh còn nhớ tôi không? Lúc trước tôi đã uống mười tám ly Cocktail do anh pha, hình như cuối cùng tôi còn lấy một bình Whisky và chồng tôi có đến tìm tôi.
Anh ấy cầm đơn ly hôn theo, tờ đơn đó đâu rồi?"
Bartender nói: "À, tôi có thấy.
Nhân viên quét dọn của chúng tôi tiện tay ném vào thùng rác rồi, nếu cô muốn tìm thì ra thùng rác bên ngoài tìm đi."
Mộc Tiêu Kiều lại chạy đến con hẻm bên ngoài quán bar.
"A!" Mới vừa ra ngoài là thấy vài cô gái say rượu nằm ở đây, cô ta hoảng sợ, bên cạnh có vài người đàn ông đang quan sát như hổ rình mỗi.
Có người trông khá xinh đẹp đã bị người ta đưa đi rồi, vài người hơi xấu thì không ai thèm quan tâm.
Mộc Tiêu Kiều cố nén sự sợ hãi, bước nhanh về phía thùng rác bên này.
Mương rác hội thổi sau lưng quán bar, rác chất chồng như núi, toả ra mùi tanh hôi, trước mặt có thể thấy một chiếc bao cao su dính chất lỏng không rõ.
Mộc Tiêu Kiều cau mày ghê tởm nhưng cô ta không thể không tìm bằng được đơn ly hôn.
Cô ta muốn xác định một vài chuyện, khi Tần Minh đến tìm cô ta, anh đã ký tên vào đơn chưa?
Anh lạnh lùng đến vậy sao? Nếu anh sắt đá đến vậy thật thì tại sao lại quan tâm cô ta? Sao không để cô ta sa đoạ, không để cô ta say bí tỉ?
Mộc Tiêu Kiều lại nghĩ đến tin nhắn mà bạn nãy em gái Mộc Tư Thuần đã gửi cho cô ta, nói Tần Minh bị bệnh lạ, sẽ chết nên cần một món đồ trong chiếc hộp trong tay cô ta để cứu mạng.
Thật ra Mộc Tiêu Kiều rất khó hiểu, hôm nay khi Trương chân nhân đến nhà họ Mộc làm khách đã tặng chiếc hộp đó cho cô, nói đây là một quyển võ thuật tăng cường sức khoẻ, còn đặt kèm một túi thơm, hương thơm đập vào mũi.
Chỉ là một món quà rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Vốn dĩ cô ta còn thấy lạ, sức khoẻ cô ta rất ổn, không có hứng thú với võ thuật tăng cường sức khoẻ gì đó.
Nếu muốn cô ta có thể đến phòng tập gym mà.
Sao Trương chân nhân lại đưa thứ này cho cô ta?
Sau đó cô ta nghe cuộc gọi của Trần Minh mới biết, Tần Minh muốn thứ này.
Nhưng cô ta thật lòng không biết Tần Minh muốn thứ để cứu mạng mình.
Lúc đó Mộc Tiêu Kiều đang tức tối, nghe Tần Minh muốn chiếc hộp kia, cô ta ném thẳng chiếc hộp vào thùng rác sau quán bar.
Cho nên chiếc hộp mà Tần Minh muốn và đơn ly hôn đều bị ném vào đống rác.
Đống rác chất chồng như núi này, Mộc Tiêu Kiều chỉ có thể mở từng túi rác một, tìm từ từ.
Bên trong ngoài bình rượu, gói thuốc lá, thức ăn thì có rất nhiều đồ dùng người lớn, băng vệ sinh phụ nữ, hơn nữa còn có bao cao su, mùi hương đó ghê tởm đến mức làm cô ta muốn nôn.
"Oẹ!" Mộc Tiêu Kiều nên thật, nôn đến mức tối tăm mặt mày, nôn hết rượu trong bụng ra.
Nhưng sau khi cô ta nên xong, lau miệng, không quan tâm nhiều thế được, chỉ có thể tìm tiếp.
Đó là món đồ liên quan đến mạng sống của Tần Minh, cô ta cực kỳ hối hận vì đã tiện tay ném đi.
Mộc Tiêu Kiều cắn rằng nói: “Sao anh ta lại bị bệnh lạ vậy? Bình thường thấy có giống đầu"
Mộc Tiêu Kiều tìm gần một tiếng đồng hồ, đống rác chất như núi đều bị mở ra hết.
Mỗi một túi nilon đều bị mở ra, đồ đạc bên trong đều bị đổ ra ngoài.
Cô ta tìm mà đổ mồ hôi, người dính bẩn.
"Phù." Mộc Tiêu Kiều nuốt nước miếng, lau mồ hôi, sự mệt mỏi "Này, cô làm gì đó? Đồ ăn mày thổi tha, tìm rác thì ra chỗ khác đi, làm rối lên tôi sẽ bị trừ tiền đó." Dì dọn vệ sinh quán bar tức giận đánh vào lưng Mộc Tiêu Kiều.
"A!" Mộc Tiêu Kiều rên một tiếng, ngã lăn xuống đất.
"Hả? Cô...!Cô không phải ăn mày." Dì dọn vệ sinh thấy gương mặt xinh đẹp của Mộc Tiêu Kiều, chỉ có quần áo bẩn quá mà thôi, mới biết mình đánh nhầm người: "Cô chơi thuốc quá liều hả? Lục đống rác làm gì? Ừm, xin lỗi, tôi cứ tưởng cô là ăn mày gần đây."
Mộc Tiêu Kiều chịu đựng cơn đau nói: "Dì ơi cháu không sao.
Dì có thấy một tờ giấy là đơn ly hôn không, và còn một chiếc hộp gỗ bình thường nhưng rất thơm."
Dì dọn vệ sinh ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Hả? Hộp gỗ? Là tôi nhặt được, nếu cô muốn thì phải cho tôi ít tiền boa!"
Mộc Tiêu Kiều vội vàng mở túi xách ra, lấy hết ba nghìn tệ tiền mặt ra nói: "Dì ơi cháu chỉ có nhiều đây thôi, chiếc hộp đó dì nhất định phải trả cho cháu, mạng người là quan trọng nhất, xin dì đó."
Dì dọn vệ sinh cầm tờ một trăm tệ, nói: "Không phải chúng tôi đang lừa cô, một trăm đồng tiền boa là đủ rồi."
Mộc Tiêu Kiều cầm chiếc hộp gỗ do Trương Toàn Chân đưa, phát hiện đồ vật bên trong không hề bị thiếu, lập tức thở phào nhẹ nhõm, gương mặt lạnh băng khẽ nở nụ cười yên tâm.
Cô ta đẩy hết tiền qua, nói: "Dì, số tiền này dì cứ nhận đi, xem như cháu bồi thường việc vứt đồ lung tung ở đây.
Vậy dì có thấy một tờ đơn ly hôn không?"
Dì dọn vệ sinh nói: "Thấy rồi nhưng cô nên ghi tờ khác đi.
Tôi đi vệ sinh không mang theo giấy nên đã lấy tờ giấy trắng đó chùi mồng rồi.
Dù sao cũng ly hôn rồi mà, viết thêm tờ khác có gì đâu?" "…" Mộc Tiêu Kiều lập tức không biết phải nói gì nữa, bay vào WC rồi?
Mộc Tiêu Kiều hỏi: "Không, dì ơi, mục ký tên của bên nam, dì có thấy ai viết vào không? Dễ thấy mà đúng không? Nhìn sơ qua là thấy mà nhỉ?".
/1178
|