"Ký tên?" Dì dọn vệ sinh suy nghĩ thật kỹ rồi nói: "Không có.
Tôi nói cô này cô gái, cuộc sống này ai cũng khó khăn cả, hai vợ chồng phải thông cảm lẫn nhau, bỏ qua được thì bỏ qua.
Lúc còn trẻ tôi và chồng tôi cũng thường cãi nhau, dù ông ấy chẳng có tài cán gì, không biết kiếm tiền nhưng cuộc sống vẫn thế đấy thôi? Ông ấy vẫn thương người vợ già là tôi." "Cậu nhóc đó tôi cũng gặp rồi, rõ ràng cậu ấy lo cô bị người không đàng hoàng đưa đi." "Chủ xe BMW đó là khách quen của quán bar chúng tôi.
Tôi thấy cậu ta không ít lần dụ dỗ các cô gái đến đây uống rượu giải sầu, chậc chậc.
Lúc đó tôi cứ tưởng cô sẽ lên xe với cậu ta, vậy chắc chắn đêm nay cô sẽ thất thân." "Ha ha, chồng cô nam tính thật đó, thật sự cướp cô về.
Cô gái à, đừng trách bà già này lắm mồm, nể tình cô cho tôi ba nghìn tệ, tôi khuyên cô một câu, sống chung với nhau mà chuyện gì cho qua được thì cứ cho qua đi." "Trên đời này làm gì có đàn ông nào không lăng nhăng? Lòng cậu ta có cô là được rồi đúng không? Haiz, bạn già của tôi nói đàn ông không có bản lĩnh mới không lăng nhăng.
Ha ha, cho nên suốt đời này ông ta chỉ có thể có một mình tôi thôi."
Mộc Tiêu Kiều bị dì dọn vệ sinh "dạy" một trận nhưng cô ta không hề nghe lọt tai, cô ta chỉ nghe dì dọn vệ sinh nói Tần Minh chưa ký tên vào tờ đơn ly hôn.
Tại sao anh không ký tên?
Chẳng phải anh nhớ nhung Nhiếp Hải Đường của anh à? Vậy thì đi đi, tại sao không ký tên? Tại sao lại quan tâm tôi?
Mộc Tiêu Kiều không nghĩ ra, người cô bẩn thỉu, mơ màng về nhà họ Mộc.
Cô đến phòng sách nhưng không thấy bóng dáng Tần Minh đâu.
Những ngày Tần Minh ở rể tại nhà họ Mộc, dường như anh đều ngủ trong phòng sách.
Nơi này cũng là Tần Minh đã ở lâu nhất.
Cô nhìn đá Dzi chín mắt được đặt trên bàn làm việc, món đồ cổ này ngập tràn hơi thở xưa cổ và thăng trầm của lịch sử.
Mộc Tiêu Kiều cầm đá Dzi chín mắt lên đeo vào cổ lần nữa, sau đó cô ta mệt mỏi nằm lên sofa phòng sách mà Tần Minh đã từng ngủ, chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tần Minh đã chuẩn bị xuất phát.
Anh đã quyết định sẽ giải quyết ngọn nguồn vấn đề, là người thừa kế của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, cần gì phải sợ hãi như vậy?
Anh ngủ với Lâm Vũ Nhu đó đúng không? Nhưng chuyện cô ta cấy trùng độc vào người anh phải tính thế nào đây?
Nếu phải đánh nhau thật thì ông đây không thèm sợ cô ta, ngoan ngoãn lấy trùng độc ra cho ông.
Thay vì phải chấp nhận bị Trương Toàn Chân tính kế, chi bằng anh tìm Lâm Vũ Nhu lấy ra còn hơn.
"Cho nên mọi chuyện là thế.
Anh bị người ta cấy trùng độ, anh muốn đến Tương Tây tìm người diệt trùng.
Mộc Tư Thuần em đi theo anh tới đó làm gì? Ha, con bé này, còn biết ngồi chờ trước ký túc xá anh chờ anh quay về xin nghỉ nữa à? Em đúng là ranh thật đó." Tần Minh cạn lời nhìn Mộc Tư Thuần đang nằm chặt lấy cánh tay mình.
Tối qua cô gái này ngồi xổm trước ký túc xá trong trường của Tần Minh, không chịu buông tay, đu trên người Tần Minh giống như gấu Koala.
Cô ta còn thức trắng đêm, sợ Tần Minh chạy trốn.
Mộc Tư Thuần cắn răng dẫu môi nói: "Em muốn đi theo anh.
Lỡ anh gặp nguy hiểm trong núi sâu thì sao? Em có thể bảo vệ anh." "Ha ha ha." Vệ sĩ bên cạnh Tần Minh bật cười.
Mộc Tư Thuần mềm yếu thế này mà dám nói bảo vệ Tần Minh? Đang nói đùa sao?
Mộc Tư Thuần nhìn Tất Nguyên, bực mình nói: "Các anh cười gì? Hả, tôi biết các anh.
Các anh đều là bạn của Tần Minh đúng không, chẳng phải các anh làm shipper, phục vụ và nhân viên đón khách à? Sao hôm nay ăn mặc đàng hoàng vậy? Trông cứ như đi đánh giặc, không đi làm hả?"
Tất Nguyên cười nói: "Là anh em thì đầm rồng hang hổ đều phải đi chung.
Lần này Tần Minh ra ngoài dẫn theo tiểu đội ám sát A Long và Tất Nguyên.
Tối qua những người đi đầu đã chạy đến Tương Tây sắp xếp xong xuôi hết rồi.
Tống Dĩnh phải duy trì ổn định công việc làm ăn và kinh doanh của Hoa Hạ, Olmei thì bây giờ đang thu thập tin tức về nhà họ Triệu, bận tối mắt tối mũi.
Vốn dĩ A Long cũng rất bận nhưng vì sự an toàn của Tần Minh nên anh ta cũng điều động sang đây.
Mộc Tư Thuần ôm chặt lấy Tần Minh nói: "Em không quan tâm, anh rể.
Anh đi đâu em theo đó, đến khi anh suy nghĩ lại không ly hôn với chị em mới thôi.
Nếu anh không đưa em theo, em về nhà cắt động mạch rồi viết một lát thư nói anh ức hiếp em, mang thai rồi không chịu trách nhiệm" 11 Mọi người không còn biết nói gì nữa.
Mộc Tư Thuần đang chơi xấu à?
Tần Minh nhìn Tất Nguyên, hắn ta gật đầu miễn cưỡng, cảm thấy vẫn có thể bảo vệ được Mộc Tư Thuần.
Thêm một người thì cũng chỉ thêm một miệng ăn thôi, Tần Minh cũng mặc kệ.
Đoàn người tấp nập xuất phát, sau khi lên máy bay tư nhân do tập đoàn sắp xếp, rất cuộc Mộc Tư Thuần cũng xác định được là Tần Minh sẽ không bỏ cô ta lại nên cuối cùng cũng chợp mắt.
Nhưng cô nhóc này ngủ cũng không chịu ra chỗ khác, cứ phải nằm lên đùi Tần Minh, cũng may đây là máy bay riêng của Tần Minh.
Bay được nửa đường, Tần Minh nhìn Mộc Tư thuần đang nằm trên đùi mình, tư thế ngủ đáng yêu, miệng chu lên.
Bởi vì cô ta mặc váy ngắn màu đen và áo thun trắng cổ tròn nên để lộ đôi chân trắng nõn dài miên man.
Tần Minh nhịn không được lén chụp một tấm.
Đang định lưu lại thì điện thoại reo.
"Alo, chuyện gì?" Tần Minh thấy là Mộc Tiêu Kiều gọi điện đến, cảm xúc khá bình tĩnh, quá khứ cũng đã là quá khứ rồi, anh cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng lòng thấy hơi khó chịu, giống như chưa được ngủ mà đã ly hôn rồi, thấy hơi lỗ.
Trông Mộc Tiêu Kiều có vẻ hơi sốt ruột: "Anh đang ở đâu? Món đồ Trương chân nhân cho tôi, tôi sẽ đưa cho anh ngay.
Chuyện quan trọng vậy mà sao anh không kiên nhẫn hơn chút nói với tôi?" "Cái gì?" Tần Minh nhìn đám mây bên ngoài máy bay tư nhân và mặt trời chói loá, nói thắng: "Không cần, chuyện sức khoẻ tôi, tôi sẽ tự đi tìm cao nhân khác giải quyết.
Ông Trương Toàn Chân đó tính kế tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu.
Món đồ đó cô cứ giữ đi, nghe nói có thể tăng cường sức khoẻ, cô thấy nó vô dụng thì cứ vứt đi.
Ngoài ra, sau này đừng nhúng tay vào chuyện của tôi nữa, nhưng tôi khuyên cô hạn chế đến quán bar uống rượu giải sầu.
Chỗ thế này người kiểu gì cũng có."
Mộc Tiêu Kiều nắm chặt tay, nói: "Anh đừng mạnh miệng với tôi, nói cho tôi biết anh đang ở đâu? Tôi tự sang đưa cho anh không được hả?"
Tần Minh không khách sáo: "Tôi đang ở trên máy bay, cô bay đến đưa cho tôi à?"
Mộc Tiêu Kiều im lặng một lúc rồi nói: "Vậy anh đưa địa chỉ nơi đến cho tôi, tôi bay qua đưa cho anh."
Tần Minh nói: "Không cần, cô đi theo đến đây làm gì? Chẳng phải cô bảo tôi đừng động vào cô à? Nếu ly hôn rồi thì cô cũng đừng quan tâm đến tôi.
Tối qua tôi đã hỏi cô, cô không cho tôi thì tôi cũng không trông cậy gì cô nữa." "Anh đang giận đúng không?" Mộc Tiêu Kiều nói: "Tối qua tôi, tôi...!Tôi thừa nhận tôi tức phát điên nên không nghe kỹ những lời anh nói, là tôi đã sai.
Nhưng anh chưa ký đơn ly hôn mà, chẳng phải tối qua anh muốn níu kéo tôi sao? Bây giờ về mặt pháp lý chúng ta vẫn là vợ chồng, anh bị bệnh thì tôi giúp anh là chuyện nên làm mà? Đưa địa chỉ cho tôi."
Tần Minh nghiêng đầu, anh nhớ anh ký rồi mà.
"Ồ!" Tần Minh nhớ ra rồi, tờ giấy bị chậu nước của Mộc Tư Thuần làm ướt, lẽ nào chữ viết bị nhòe?
Tần Minh nói: "Thôi bỏ đi, cô đã đưa ra yêu cầu ly hôn rồi mà, còn gfi nữa đâu...
Ông đây đang là thanh niên có bốn thứ là có tiền, có người, có thân phận, có địa vị nhưng tự dưng lại bị hiểu lầm là đồ khốn ngoại tình với em vợ?
Mộc Tiêu Kiều nói: "Thành phố Đại Dung đúng không? Tần Minh anh đợi đó cho tôi, nhớ cho rõ tôi và anh vẫn chưa ly hôn.
Tôi sẽ mang đồ đến cho anh ngay, chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?"
Tần Minh thật sự không hiểu, mọi người đi theo tới đây làm gì vậy ?.
/1178
|