Triệu Nhược Thi cũng châm chọc: "Đúng là trông cậy vào anh ấy giúp đỡ là điều viển vông, không giúp được gì còn gây thêm chuyện, mới về có mấy ngày mà chẳng nhớ đời gì cả."
Triệu Tụng Lễ hình như cũng hơi bực bội, hừ một tiếng rồi nói: "Vậy thì để nó ở đó mấy ngày đi.
Cái thắng bất hiếu, vô dụng này.
Tần Mặc thở dài nói: "Đúng đấy, nó là đồ vô dụng, nhưng dù sao cũng là miếng thịt trên người tôi.
Tôi đã mất một đứa, không thể mất thêm nó được."
"Mẹ"
Triệu Chính Đình nói với vẻ bất mãn:
"Bây giờ nhà chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy, trước hết mẹ đừng quan tâm chuyện của Triệu Chính Ngôn, nó suốt ngày gây phiền toái là do mẹ quá chiều nó.
Lần này nhà chúng ta gặp nguy cơ, người nhà chúng ta bắt tay hợp lực nhất định có thể vượt qua, còn Triệu Chính Ngôn thì để nó tự sinh tự diệt đi"
Triệu Tụng Lễ nói: "Được rồi, cũng không phải không có nó thì việc không thành.
Nó không phải người quan trọng.
Lát nữa Tôn Nguyệt đến, ba không rảnh quan tâm thằng bất hiếu này.
Mọi người đừng có vác bộ mặt đưa đám này gặp người ta.
Nhà họ Tôn có quan hệ thân thiết với nhà ta, không được khiến người ta không vui."
Mấy người Triệu Tụng Lễ không đi lo liệu cho Tần Minh bị bắt đi, bọn họ chờ một hồi lâu.
Một người phụ nữ mặc trang phục công sở đi vào trong phòng, đó chẳng phải là Tôn
Nguyệt sao?
Bà ta nói: "Xin lỗi anh Triệu, tôi tới trễ."
Triệu Tụng Lễ đứng dậy tiếp đón, nói: "Không trễ, không trễ.
Cô Tôn, cô tới là vinh hạnh của tôi"
Tôn Nguyệt nhìn con trai con gái sau lưng Triệu Tụng Lễ, tò mò hỏi: "Ai là học trò của Trương chân nhân vậy? Hình như không giống người mà tôi quen"
Triệu Tụng Lễ xấu hổ nói: "Cô Tôn, thằng hai nhà tôi có việc đột xuất, không đến được, nhưng nó đúng là học trò Trương Toàn Chân vừa thu nhận.
Tôi vô cùng xin lỗi, tôi vốn nhận lời cô đưa nó tới, nhưng...
Tôn Nguyệt vô cùng thất vọng, ban đầu bà ta từng điều tra thân phận của "Tần Minh", phát hiện anh là con trai nối dõi của nhà họ Triệu, ba là Triệu Tụng Lễ, bà ta vô cùng bất ngờ, từ khi nào nhà họ Triệu lại ra một nhân vật như vậy?
Không chỉ là học trò giỏi của Trương chân nhân mà còn có bản lĩnh.
Tôn Nguyệt vốn nợ ơn Tần Minh nên không thể không báo đáp, đồng thời bà ta cũng muốn lôi kéo Tần Minh để lôi kéo Trương Toàn Chân, liền đồng ý đề nghị của Triệu Tụng Lễ, định giúp Triệu Tụng Lễ một chuyện nhỏ, tiện thể tạo quan hệ với Tần Minh kiêu ngạo lạnh lùng.
Ai ngờ không gặp được người, trên mặt Tôn Nguyệt lộ rõ vẻ thất vọng.
Nếu không phải vì Tần Minh, bà ta cũng không muốn nói chuyện với Triệu Tụng Lê, bởi vì nhà họ Triệu quả thực khá thờ ơ khi nhà họ Tôn gặp phiên phức.
Triệu Tụng Lễ thấy Tôn Nguyệt tỏ vẻ thất vọng thì vô cùng sốt ruột, vội nói: "Cô Tôn, chuyện tôi đề cập trong bưu kiện...
Tồn Nguyệt nói: "Ồ, chuyện của anh thực ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là một lỗ dầu thô không lấy được giấy tờ, không lên được thuyền để xuất khẩu thôi.
Tôi có thể liên hệ với tập đoàn Viễn Hàng nhờ giúp đỡ, về giấy tờ tôi cũng có cách, đó chỉ là vấn đề nhỏ.
Chẳng qua...
Triệu Tụng Lễ nghe thấy Tôn Nguyệt nói rành mạch lưu loát thì biết mình không tìm nhầm người, nhà họ Tôn ở Bắc Kinh có rất nhiều mối quan hệ, dù sao ông cụ Tôn trước kia cũng là nhân vật quan trọng của quốc gia, đám con cháu cũng đều có tiền đồ.
Bây giờ mỏ dầu Triệu Tụng Lễ đầu tư ở châu Phi có một lô dầu thô đã đến bến cảng, nhưng bởi vì chiến loạn nên không lấy được giấy tờ, không về được.
Nếu có thể về được thì Triệu Tụng Lễ cũng thở phào một hơi.
Nhưng nghe thấy Tôn Nguyệt nói vậy, trong lòng ông ta bỗng căng thẳng, ông ta biết chắc chắn sẽ có điều kiện, chỉ không biết điều kiện là gì mà thôi.
Tôn Nguyệt đang định nói thì bỗng nhiên điện thoại réo vang..
/1178
|