Đầu dây bên kia vọng ra giọng nói khá máy móc: "Xin chào, đây là đồn cảnh sát Triều Dương.
Xin hỏi bà là Tôn Nguyệt đúng không? Chuyện là như thế này.."
Tôn Nguyệt mới nói được nửa chừng thì bị cắt ngang, sau một hồi ậm ừ, Tôn Nguyệt lập tức đứng lên.
Bà ta nói: "Xin lỗi, tôi có việc đột xuất, xin phép đi trước."
Nói xong, Tôn Nguyệt vội vàng đi ra ngoài.
"Ấy.."
Mặt Triệu Tụng Lễ đen thui.
Mối quan hệ của Tôn Nguyệt và nhà họ Tôn là mắt xích quan trọng trong việc giúp đỡ Triệu Tụng Lễ làm ăn ở châu Phi, vận chuyển sản phẩm trở về.
Thế nhưng còn chưa bắt đầu nói chuyện thì Tôn Nguyệt đã rời đi vì chuyện quan trọng.
Tần Mặc tức giận nói: "Thời gian của chúng ta cấp bách, rõ ràng Tôn Nguyệt hẹn tối nay cho chúng ta nửa tiếng, bà ta không phải loại người không tuân thủ thời gian, ấy thế mà bà ta lại bỏ đi.
Chồng à, hay là chúng ta đi tìm ông cụ Tôn luôn đi?"
Triệu Tụng Lễ thở dài nói: "Bây giờ Tôn Nguyệt là người khá có tiếng nói ở nhà họ Tôn, ông cụ Tôn cũng đang khảo sát mấy người con gái, chúng ta đi có lẽ cũng chỉ uống được cốc trà, không có tác dụng gì."
Triệu Chính Đình nói: "Nhưng ba à, chúng ta không thể từ bỏ, con khá thân với Tôn Sĩ Đồng, có lẽ có thể nói mấy câu, lợi dụng anh ta làm cầu nối."
Triệu Nhược Thi cũng nói: "Ba, con cũng quen một hai chị gái nhà họ Tôn, chưa biết chừng có thể chắp nối quan hệ"
Triệu Tụng Lễ thở dài: "Cũng được, đành phải như vậy, không thể từ bỏ được"
Tần Mặc nói: "Tôi đi xem Tiểu Ngôn thế nào, chuyện của nó tôi cảm thấy nó bị người ta lừa gạt.
Trương chân nhân rất nổi tiếng trong giới chúng ta, có lẽ rất nhiều người đã biết chuyện ông ấy thu nhận học trò nên có người để mắt tới Tiểu Ngôn"
Triệu Chính Đình nói vẻ khinh thường: "Mẹ, Triệu Chính Ngôn là đồ bất tài vô dụng, nhìn thái độ ban nãy của nó là biết, nó hoàn toàn không quan tâm việc khác, đến cả một bộ quần áo tử tế cũng không có, nó ở đây cũng chỉ làm cảnh mà thôi"
Triệu Tụng Lễ nói: "Vợ à, nó nói ra tên mình thì sẽ không làm sao đâu.
Cùng lắm là bị nhốt mấy ngày để nó nhớ đời thôi, bà đừng để ý tới nó làm gì."
Tần Mặc chỉ tiếc rèn sắt không nên kim, nói: "Nó là con tôi sinh, sao tôi mặc kệ được? Tóm lại, ba con ông đến nhà họ Tôn đi.
Tôi đi xem nó thế nào"
Tần Mặc không để ý lời phản đối của chồng, vẫn lựa chọn đi cứu con trai.
Mà lúc này Tần Minh đã bị người ta bắt về đồn cảnh sát.
Trong phòng thẩm vấn, Tôn Thường Hi tay trái chống cằm, tay phải cầm bút gõ mặt bàn.
Tôn Thường Hi đang bày ra vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nhìn chằm chằm Tần Minh không nhúc nhích.
Đồng nghiệp nam bên cạnh kinh ngạc, hôm nay phó cục trưởng Tôn vừa được điều chuyển cương vị tới uống nhầm thuốc súng hay sao mà nóng nảy quá vậy? Nhưng một cảnh sát nhỏ bé như anh ta không dám hỏi nhiều.
Tần Minh mỉm cười, mới đến Bắc Kinh mấy ngày mà anh đã gặp Tôn Thường Hi.
Nhớ lại ngày đó ở bến cảng ven biển của thành phố Quảng, hai người mây mưa trên du thuyền đến hừng đông, ánh mắt Tần Minh trở nên mơ màng.
Tôn Thường Hi nhận ra ánh mắt mơ màng của Tần Minh, cô ấy vốn tưởng người đàn ông duy nhất chiếm hữu cô ấy đã rời khỏi thành phố Quảng, hai người không còn cơ hội gặp nhau nữa, ai ngờ mới chỉ có mấy ngày? "Họ tên!" Tôn Thường Hi đột nhiên dừng gõ bút, nói vẻ hung dữ.
Tần Minh phàn nàn: "Cô tịch thu chứng minh thư của tôi rồi mà? Sao cô không tự mà nhìn?"
Đồng nghiệp nam quát lớn: "Hỏi gì đáp nấy! Nói nhảm nhiều thế làm gì, họ tên, tuổi tác.".
/1178
|