Tần Mặc nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Triệu Tụng Lễ, bà ta biết khoản đầu tư của Triệu Tụng Lễ không được thất thoát, nếu không cả nhà họ sẽ nợ nần chồng chất.
Nếu bảo Triệu Tụng Lễ đi nhờ Triệu Trinh giúp thì Triệu Tụng Lễ lại không muốn, dù sao cũng là con riêng, từ nhỏ đã thiếu tình thương của ba, quan hệ cũng bình thường.
Nếu Tần Mặc về nhà mẹ đẻ, đừng nói lần này nhà họ Tần cũng bị cuốn vào, một khi bị phát hiện thì Triệu Tụng Lễ rất dễ bị người ta bôi nhọ, gán cho cái mác bám váy.
Tần Mặc là vợ, cũng là nhân vật có tiếng trong giới nhà giàu của Hoa Hạ, bà ta biết đôi khi danh dự của đàn ông rất quan trọng.
“Ông còn có thể tìm ai? Vốn đầu tư ban đầu cũng đi chạy vạy khắp nơi, giờ xảy ra khủng hoảng, người ta không tìm chúng ta đòi nợ là tốt rồi.”
Tần Mặc thở dài, bảo: “Đều tại tôi không dạy dỗ được Tiểu Ngôn, bây giờ thằng bé trở nên nổi loạn như vậy”
Triệu Tụng Lễ không nói gì mà gọi điện thoại.
“Alo? Tiểu Triệu à.” Trong điện thoại truyền đến giọng của Trương Toàn Chân: “Có chuyện gì sao?”
Triệu Tụng Lễ cau mày đáp: “Chân nhân, một tháng đó ông đưa Triệu Chính Ngôn đi làm gì vậy? Sao tính tình của nó thay đổi nhiều như thế?”
Trương Toàn Chân nói: “Tôi cũng không dẫn cậu ấy đi đâu cả, chỉ đi du lịch một chuyến, nói chuyện người xưa, dạy cậu ấy cách làm người, có thể cậu ấy đã tỉnh ngộ rồi.
Tất nhiên cũng là tôi làm phép xin quỷ thần đổi trái tim cho cậu ấy, cho nên cậu ấy như trở thành một người khác.
Nếu cậu không thích Tiểu Triệu thì tôi có thể biến cậu ấy trở lại như cũ, nhưng lần trước làm phép đã khiến công lực của tôi bị tổn hại, tôi cần một thời gian để hồi phục.
Triệu Tụng Lễ im lặng chốc lát rồi nói: “Không phải không hài lòng mà là thắng nhóc có thể được ông coi trọng, theo ông học hỏi kỹ năng cũng là may mắn của nó.
Trương chân nhân, chỉ là bây giờ quan hệ giữa tôi với thằng bé rất cứng nhắc, tôi cũng thừa nhận là trước đây tôi mắng chửi nó nhiều mà không thấu hiểu cho nó, bây giờ nó rất oán hận tôi”
“Ha ha..”
Trương Toàn Chân cười bảo: “Quan hệ cha con thì có bao nhiêu trở ngại là không vượt qua được đâu đúng không? Giống như cậu với Triệu Tinh đấy, cậu nên hiểu rõ mới đúng.
Dù sao thì cũng phải có một bên đi bước đầu tiên”
Triệu Tụng Lễ cau mày, những gì Trương Toàn Chân nói khiến ông ta vô cùng khó chịu.
Ông ta nghĩ ngợi, nói: “Trương chân nhân, ông có thể nói với thằng bé không? Hiện tại tôi đang có việc quan trọng cần thẳng bé giúp.
“Được thôi, để tôi nói với cậu ấy” Trương Toàn Chân đồng ý.
Lúc này, Tần Minh đã vào phòng tiếp khách của nhà họ Tôn để đợi, đột nhiên anh nhận được tin nhắn của Trương Toàn Chân: "Có chừng có mực, làm theo kế hoạch.”
Tần Minh buồn cười, anh dễ dàng đoán ra, chắc là Triệu Tụng Lễ tìm thầy của mình nói chuyện rồi.
Nhưng Trương Toàn Chân biết rõ, ông ta hoàn toàn không kiểm soát được Tần Minh, chỉ có thể khuyên nhủ.
Tần Minh cất điện thoại, ngay sau đó nghe thấy tiếng cười sảng khoái: “Ai da, ha ha ha...!Đại sư Triệu, đại sư Triệu...!tôi rất mong chờ cậu đến đấy.
Ông cụ Tôn tinh thần sảng khoái, mặc dù đã hơn bảy mươi nhưng vẫn bước đi nhanh như gió, vừa tới đã bắt tay Tần Minh rồi nói: “Lần trước bệnh cũ của tôi tái phát mà quên uống thuốc, xém tí nữa là đi rồi, còn suýt hại bạn của cậu.
May mà có đại sư Triệu, ôi chao, lúc đó tôi còn tưởng là vị bác sĩ trẻ nào có đôi tay thần kỳ, hóa ta là trò giỏi của Trương chân nhân.
Nhắc đến Trương chân nhân, chúng tôi cũng là bạn bè nhiều năm rồi.”
Tần Minh cũng cười bắt tay với ông cụ Tôn, nói: “Ông Tôn quá khen, tôi học hành vẫn chưa đến đâu.
Bây giờ thấy ông Tồn tinh thần sảng khoái tôi cũng vui vì không xảy ra sai sót gì.”
Ông cụ Tôn tiếp lời: “Haiz, thầy giỏi dạy ra trò giỏi.
Trương chân nhân là người nổi tiếng cả thành phố, có thể nhận cậu làm học trò thì chắc chắn cậu có tài năng trời sinh.
Đại sư Triệu, hôm đó cậu vội vàng rời đi, tôi vốn muốn cảm ơn cậu cho đàng hoàng, cuối cùng tối nay cũng có cơ hội rồi.”
Tần Minh vội khiêm tốn nói anh có nhiều iệc, không phải là không nể mặt.
Một già một trẻ hăng say nói chuyện, cũng có nhiều người đứng bên cạnh, bốn người con của ông cụ Tôn gồm ba nam một nữ và một số họ hàng khác, người nào người nấy cũng đứng hóng chuyện.
Vốn dĩ ông cụ Tôn đã ngủ rồi, nhưng có khách đến nên lại dậy, họ cũng tò mò nên đi theo góp vui..
/1178
|