Tôn Nhân Lý – con trai cả của ông cụ Tôn,
Tôn Nhân Pháp là con trai thứ hai, Tôn Nhân
Binh là con trai thứ ba và Tôn Nguyệt là con gái út.
Tôn Thường Hi chính là con gái của Tôn Thường Lý, là con một, không có anh chị em gì.
Tần Minh từng gặp cô Dương – vợ của Tôn Nhân Lý ở thành phố Quảng, lúc đó bà ấy bị kẻ thù trói lại, còn được Tần Minh cứu.
“Đây là đại sư Triệu sao?”
Vợ của Tôn Nhân Lý vô cùng ngạc nhiên: “Cậu ấy...!cậu ấy chẳng phải là..”
Cô Dương không dám nói tiếp, lo sẽ nói sai.
Tôn Nhân Lý gật đầu đáp: “Là con trai của Triệu Tụng Lễ con riêng nhà họ Triệu, tên là Triệu Chính Ngôn, nghe người ta nói là một người bất tài, nhưng tôi thấy cậu ấy dáng vẻ hiên ngang, có bản lĩnh, ăn nói khéo léo.
Chắc là bị người ta bôi nhọ, tiếng đồn không đáng tin”
Một người bên cạnh nói: “Ôi anh cả, hôm đó em không ở hiện trường, đại sư Triệu thật sự thần kỳ như vậy à? Thắp hương làm phép ở cửa phòng cấp cứu?”
Tôn Nhân Lý đắc ý nói: “Tất nhiên rồi, lúc đó bác sĩ cũng không cứu được ba nữa, tôi quỳ lạy ở cửa rất lâu, cảm động được thần linh, xem như cứu ba trở về, chú ba vẫn không tin à."
Chú ba Tôn Nhân Binh là một người đàn ông cường tráng chín chắn, trông khá oai phong, eo thẳng tắp, bởi vì làm lính đã lâu nên trên trán như mang theo sát khí.
Sắc mặt Tôn Nhân Binh u ám, nói: “Lão già Trương Toàn Chân đó là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo lớn dạy ra kẻ lừa đảo nhỏ.
Em thà tin thằng nhóc này y thuật chữa bệnh cao siêu chứ không tin xin quỷ thần giữ mạng gì đó.
Ba lớn tuổi rồi, lại tin vào Đức Phật nhân từ, khó tránh khỏi bị lừa, vậy mà mọi người cũng tin sao? Đúng là nực cười.”
Tôn Nguyệt nói: “Anh ba, sự thật cứng như thép bày ra trước mắt, vậy chuyện đại sư thình lình biến ra tiền thì giải thích thế nào? Đó là một tỷ đấy”
Tôn Nhân Binh tiếp lời: “Vậy thì kiểm tra đi, không phải tiền giả thì cũng là kỹ thuật hack mạng! Kiểm tra cho đến khi sự thật rõ ràng”
Tôn Nhân Lý bất mãn nói: “Thế chẳng phải làm khó Thường Hi của chúng ta sao? Mất tiền thì nên tìm ngân hàng, ngân hàng nói không có gì bất thường, kiểm tra là kiểm tra cái gì?”
Đúng vậy, ngân hàng không báo án, kiểm tra cái khỉ gì?
Một tỷ đó của Tần Minh là chuyển khoản hợp pháp, ngân hàng sẽ không nói gì đâu.
Chỉ là tiền của nhóm Bạch Tĩnh Thần và
Bạch Minh Vũ mất là do Olmei – một siêu hacker làm, cũng khó mà tìm được dấu vết.
Lần này Tần Minh đến làm khách, già trẻ lớn bé nhà họ Tôn đều ra mặt, có thể nói là đã nể mặt rồi.
Nếu không phải đã qua giờ cơm thì sẽ làm tiệc rượu hoành tráng để đón gió tẩy trần, cuối cùng ông cụ Tôn giới thiệu con trai của mình làm quen với Tần Minh, ông cụ Tôn cứ nói chuyện với Tần Minh như người ngang vai vế, điều này dẫn đến việc Tồn Nhân Lý và những người khác rõ ràng đều là bậc cha chủ nhưng lại như biến thành vai vế thấp hơn Tần Minh.
Giới thiệu xong, ông cụ Tôn và Tần Minh đến phòng trà pha trà nói chuyện.
Lúc này, cả nhà Triệu Tụng Lễ vẫn đang đứng ở cổng nhà họ Tôn.
Mặc dù là người nối dõi của nhà họ Triệu nhưng là con riêng, không có danh phận để nắm quyền thừa kế, điều này cũng khiến Triệu Tụng Lễ khó mà hòa nhập được vào giới nhà giàu hàng đầu của Hoa Hạ, nhà họ Tôn không nể mặt thì ông ta cũng bất lực, nói gì đến việc ông ta còn đang cần nhờ cậy người ta.
Triệu Chính Đình đợi đến mất kiên nhẫn, nói: “Ba, chúng ta đi thôi, Triệu Chính Ngôn chính là thằng vô ơn, nó cố ý mà.
Trước đây là một đứa bất tài, giờ bái được thầy, đủ lông đủ cánh rồi nên vong ơn bội nghĩa.
Triệu Tụng Lễ vẫn nghiêm mặt, sự tức giận của ông ta như đã đạt đến giới hạn.
Ông ta nhìn thời gian, đã mười giờ rồi, ông ta trầm giọng nói: “Về trước đã, ngày mai vẫn phải triển khai vòng đàm phán thứ hai với ngân hàng Thế kỷ Hoàn vũ, bên đó cũng quan trọng.”
Triệu Tụng Lễ định lái xe đi nhưng lại thấy Tần Mặc không nhúc nhích gì.
Ông ta gọi: “Bà xã?”
Tần Mặc thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông của mình, an ủi: “Ông về trước đi, tôi hiểu thằng bé Tiểu Ngôn, có thể nói nó thay đổi rồi nhưng cái tình cứng đầu vẫn không thay đổi, giống như ông vậy.
Cha con hai người đều không để tôi bớt lo”.
/1178
|