"Sao con lại muốn gặp ông nội?"
Triệu Tụng Lễ không bật đèn xi nhan đã đánh xe vào bên đường.
Tài xế của chiếc xe ô tô phía sau bóp còi như điên mà ông ta vẫn mặc kệ, cứ nhìn chằm chằm vào Tần Minh, kinh ngạc trước lời nói ngoài dự đoán này của anh.
Nếu không phải ông ta đã nhìn gương mặt của Triệu Chính Ngôn suốt hai mươi năm, có lẽ cũng nghi ngờ có người đóng giả con trai mình đấy.
Tần Minh nghe được câu hỏi này thì cảm giác được đây là một bãi mìn nhạy cảm.
Căn cứ theo điều tra của anh, Triệu Tụng Lễ là con riêng của Triệu Trinh, cho dù đã ra ở riêng và không thường qua lại nhưng ngày lễ ngày tết vẫn về nhà cũ một chuyến, chắc quan hệ cũng không quá căng thẳng chứ?
Tần Minh suy nghĩ rất nhanh rồi giải thích: "Không có gì, thầy con nói trước kia thầy và ông nội là bạn tốt cùng trường, nhiều năm không qua lại nên muốn gặp ông nội.
Nhưng tại ông nội quá bận rộn nên thầy không hẹn được, con đành phải đóng vai trò làm người trung gian thôi"
Triệu Tụng Lễ nghe Tần Minh nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm nói: "Ba còn tưởng con muốn làm gì, hóa ra là chuyện này.
Trương chân nhân và ông nội con đúng là lớn lên cùng nhau, cũng có quan hệ đặc biệt nhưng có chút mâu thuẫn không dễ hóa giải được.
Con chỉ là một đứa trẻ con thì đừng xen vào chuyện đó, chẳng những không được cảm ơn còn bị trách đấy, biết không?"
Tần Mặc cũng nói: "Tiểu Ngôn nhớ ông nội à? Thật ra ông nội cũng thường nhắc tới con, còn nói muốn mua cho con một chiếc máy bay tư nhân nhưng mẹ nói đổi thành tiền mặt sẽ tốt hơn"
Khóe miệng Tần Minh giật giật.
Các gia đình quyền quý trên thế giới này đều tặng quà cho con cháu với giá trị lớn vậy sao?
Nhưng câu trả lời của anh có vẻ rất tốt, bỏ qua chủ đề này một cách suôn sẻ.
"Thật phức tạp, người cả nhà này làm gì đơn giản bằng nhà tôi" Tần Minh lặng lẽ than.
Anh đóng giả Triệu Chính Ngôn có vô số sơ hở, may là bây giờ người nhà họ Triệu đều đang bận nên không để ý tới anh.
Tần Minh về trường học, vừa hết giờ học quay lại ký túc xá thì thấy Tống Dĩnh đứng một mình chờ anh ở ngay cổng ký túc.
Tần Minh không bất ngờ về điều này.
Tống Dĩnh có năng lực điều tra rất tốt, một đêm cũng đủ cho cô ta điều tra ra được chỗ này.
Có mấy nam sinh lén lút đứng gần đó nhìn.
"Chà, em gái này là người khoa nào mà xinh thế? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy đấy.
"Chân cô ấy dài thật, nhìn thế nào cũng phải cao hơn một mét bảy, mặt cũng quá đẹp, đáng tiếc là có vẻ cao ngạo lạnh lùng.
Sao lúc ông trời nặn ra gương mặt của cô ấy lại không cho thêm chút dịu dàng nhỉ?"
"Sao thế? Cậu tính qua bắt chuyện à? Thôi quên đi, đám sinh viên nghèo như chúng ta không thể tán đổ được người đẹp như vậy đâu.
Cậu nhìn quần áo, giày, khuyên tại của cô ấy là biết không phải loại tầm thường, đều là hàng hiệu cả đấy.
Những thứ trên người cô ấy chắc phải trên trăm nghìn ấy nhỉ?"
"Ôi...!Cũng đúng.
Cậu nhìn thấy chiếc xe Rolls Royce EWB màu vàng bên cạnh không? Cô ấy lái nó tới đấy.
Thân phận và địa vị thế này cũng...!Ôi, chúng ta không tới bắt chuyện nổi đâu"
Tần Minh vừa vặn đến gần và nghe được ba nam sinh đứng bên đường nhìn Tổng Dĩnh cách đó mười bước, đánh giá gì mà ngực thật vểnh, chân thật dài, mặt thật đẹp, chỉ là quá giàu, quá cao ngạo lạnh lùng làm người ta không dám tới gần.
Bọn họ than thở không có cách nào quen với người đẹp như vậy, nói chuyện một lát chợt có chút mất mát.
Tần Minh thấy buồn cười.
Đàn ông là vậy đấy, đối mặt với thứ mình thích lại không có được sẽ có tâm trạng không cam lòng này, ngoại trừ ghen tỵ thì vẫn là ghen tỵ
Tần Minh trêu chọc: "Mấy anh, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Cô ta có xinh đẹp mấy đi nữa thì cũng phải lấy chồng thôi? Các anh có cần nhát như vậy không? Ai muốn tán thì mau qua đi, chậm là bị người khác ôm về nhà mất đấy"
Mấy nam sinh vừa mới than thở quay đầu nhìn Tần Minh, bất mãn nói: "Dừng, cậu chỉ là một thằng ship đồ mà nói gì vậy? Cậu tưởng cô gái xinh đẹp có thân phận, địa vị như người ta sẽ mắt kém tới mức tìm một thằng ship đồ như cậu à? Cậu đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa.
Cả đời cậu cũng không thể nói được một câu với cô gái như vậy đâu.
"Còn không phải à? Thằng nhóc, cậu nhìn lại bộ quần áo trên người cậu đi, như vậy mà còn không biết xấu hổ đi qua đó à? Em gái người ta nhìn thấy cũng sẽ nhíu mày và thầm coi thường cậu thôi."
"Các cụ ngày xưa nói môn đăng hộ đối vẫn rất có lý..
/1178
|