Tần Minh cầm tấm ảnh lên, nhìn người trong ảnh.
Lâm Vũ Nhu ở một bên bĩu môi không vui, nghiêng đầu hỏi: "Người yêu cũ? Anh cũng đào hoa thật đấy, thẩm vấn một người còn có thể gặp phải phụ nữ.
Chậc chậc chậc, người phụ nữ này thật xinh đẹp."
Tần Minh hiểu rõ, liếc cô ta nói: "Tôi nói đây là bạn từ thuở nhỏ của tôi, cô tin không?"
Lâm Vũ Nhu bĩu môi đáp: "Tôi tin chứ.
Dù sao thì anh cũng nuôi tôi, anh nói gì tôi chẳng tin"
Chẳng phải bức ảnh trong tay Tần Minh giống với đối thủ một mất một còn của anh ở thị trấn Bạch Thủy, Thường Miểu Miểu sao? Giữa hai người không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ là cắn nhau để hơn thua với đối phương.
Kết quả là đánh nhau cả một tuổi thơ, cuối cùng bi kịch cũng kết thúc.
Anh cũng đã gặp Thường Miểu Miểu ở trường đại học trước đó, nhưng tên của người kia không giống nên anh chỉ cho là người giống người thôi.
Tần Minh cất ảnh chụp đi, không nghĩ nhiều nữa.
Dù sao đã nhiều năm trôi qua, không biết có gặp lại giữa biển người mênh mông hay không.
Tần Minh xuống tầng, phát hiện Tôn Nhân Binh lại bị Tống Dĩnh đuổi đi.
Anh thầm khen Tống Dĩnh lợi hại, sau đó trực tiếp thuê xe đến nhà họ Tôn.
Lúc này, trên dưới nhà họ Tôn đã bày sẵn trận địa để đón kẻ địch, bởi vì xe của con trai cả Tôn Nhân Lý bị phát hiện có bom.
Mặc dù đã bị người của Tần Minh phát hiện trong lúc lắp đặt, nhưng Tôn Nhân Lý cũng đã đủ sợ hãi.
Thực tế ngay cả đám người đã mang tội phạm đi, ông ta cũng không biết là ai.
Tôn Nhân Binh đi đuổi theo người ta, nhưng vẫn không đuổi kịp.
Cuộc ghé thăm của Tần Minh khiến cho trên dưới nhà họ Tôn như thấy được chút hy vọng.
Trước đó bọn họ chưa từng tìm ra manh mối, ngày hôm qua Tần Minh vừa mới ra tay thì đám người trốn trong bóng tối đã để lộ sơ hở.
Ngay khi Tần Minh đến, Tôn Nhân Binh nói: "Triệu Chính Ngôn, cậu không cần nói gì cả.
Tôi đã khoá chặt mục tiêu rồi.
Bên kia có hậu thuẫn rất lớn và có người bao che.
Tôi chỉ cần thời gian hai ngày để bắt tên hành hung này.
Ha ha, cậu mời thần nhanh, hay tôi phá án nhanh?"
Tần Minh bình tĩnh đáp: "Ồ, rất xin lỗi.
Vốn đêm hôm qua Thái Thượng tinh quân còn báo mộng cho tôi biết hôm nay ông Tôn sẽ xảy ra chuyện, bởi vì bận chuyện khác nên tôi quên mất.
Thật may là không sao hết"
“Hừm, thủ đoạn lấp liếm lời nói dối của cậu quả là tệ hại.
Tôi thấy cậu chỉ giả thần giả quỷ mà thôi."
Tôn Nhân Binh châm chọc khiêu khích: "Hơn nữa, bên kia có địa vị rất lớn, đó là ông chủ đứng sau khách sạn Peninsula Holiday.
Tôi khuyên cậu nên điều tra ông chủ khách sạn là ai rồi hẵng nhúng chân vào vũng nước đục này.
Đừng để đến lúc chưa kịp gọi tôi một tiếng đại ca thì đã đi đời nhà ma rồi"
Ông cụ Tôn uy nghiêm răn dạy: "Nhân Binh! Sao có thể nói chuyện với đại sư Triệu như thế? Đại sư là học trò xuất sắc của Trương chân nhân, năng lực của cậu ấy cần gì phải phô bày khắp nơi? Đó gọi là người tài giỏi không để lộ ra ngoài, để lộ ra ngoài lại không phải người tài giỏi.
“Ha ha ha, ông Tôn nói những lời này thật hay" Tần Minh cười nói..
/1178
|