Ông cụ Tôn đột nhiên ngăn con gái mình lại, nói một cách nặng nề:
"Bây giờ bỏ hết vệ sĩ, các con cũng đi đi.
Đêm nay, cha sẽ ở một mình trong khuôn viên nhà họ Tôn"
Tôn Nhân Lý và những người khác lập tức phản đối: "Cha, chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, cha đang làm gì vậy? Chuyện này quá nguy hiểm, có phải cha biết gì đó rồi không?"
Thế nhưng ông cụ Tôn nghiêm khắc dậm chân và mắng to: "Làm theo lời cha, ai không nghe theo thì cút khỏi đây ngay."
Mọi người đều giật mình trước cơn tức giận của ông cụ.
Trong ấn tượng của họ, ông cụ Tôn chưa bao giờ tức giận như vậy.
Chuyện này là sao?Cả đám người nhà họ Tôn bị đuổi ra ngoài, hiển nhiên là ông cụ Tôn đã biết chuyện gì đó nên muốn tự mình giải quyết.
Con cái nhà họ Tôn đều hiếu thảo, đối mặt với ông cụ Tôn tức giận thì cả đám sợ hãi như chim cút, không dám chống đối.
Ai dám ở lại sẽ bị ông cụ Tôn đánh cho tơi tả.
Sau khi đi ra ngoài, Tôn Nhân Binh lập tức nói: "Cha không cho chúng ta ở lại, chúng ta có thể triển khai xung quanh.
Chỉ cần Tôn Chính Nghĩa xuất hiện, tôi sẽ trực tiếp bắt lấy.
Mọi người không cần phải xen vào"
Tôn Nhân Lý đáp: "Tội gì? Bằng chứng đâu? Chuyện này có giải quyết được không? Đại sư nói, đứng sau đối phương là một tổ chức tên là Hội Vạn Xà, hẳn là không đơn giản.
Chúng đã làm náo loạn nhà ta hơn hai tháng, vậy mà chúng ta vẫn không tra ra được manh mối gì.
Nếu không nhờ có có đại sự ra tay, đến giờ chúng ta vẫn không biết.
Có lẽ chúng ta nên nghe theo ý kiến của đại sư"
Mọi người lại nhìn Tần Minh với vẻ kính nể.
Tần Minh trẻ tuổi thế mà đã có thể giúp nhà họ Tôn giải quyết rắc rối lớn như vậy, đồng thời còn phanh phui ra hung thủ và tổ chức đứng phía sau.
Vốn họ còn nghi ngờ, nhưng giờ không thể không nể phục.
Tần Minh cười ha ha, khoe khoang: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ" “Anh cả, anh không có đầu óc sao?”
Tôn Nhân Binh nhìn thấy mọi người trong gia đình mình đều trở nên ngưỡng mộ Tần Minh, nghĩ đến chuyện đánh cược kia, ông ta không phục nói:
“Sống đến từng tuổi này rồi, sao phải dựa vào người ngoài chứ?"
Con trai thứ hai, Tôn Nhân Pháp ậm ừ: "Anh cả, anh đừng tự làm theo ý mình.
Sự an toàn của cha quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Đó không phải là một trò đùa.
Em sẽ cử thẳng một đội ngũ đến đây.
Tôn Nhân Lý tức giận nói: "Chú hồ đồ rồi sao? Việc riêng của gia đình chúng ta, lại để quốc gia giúp đỡ ư? Chú còn muốn giữ chức vụ của mình không?"
Tôn Nhân Binh hét lên và nói: "Đừng cãi nhau nữa.
Đây là việc của em, cứ giao cho em làm.
Em sẽ xử lý tốt chuyện lần này, các anh không cần phải can thiệp.
Cứ đứng một bên nhìn xem đi."
Tôn Nhân Lý bất mãn nói: "Chú ba, chú muốn lấy công sao? Để cho cha nhớ chú tốt như nào sao? Nếu chú thực sự có năng lực, hai tháng qua chú đã tìm được cái gì? Hôm nay chú còn nói chủ nắm được manh mối của kẻ địch, vậy hẳn là do đại sư làm phép hiển linh.
Đúng rồi, không phải chú muốn nhận đại sư làm đại ca sao? Mau đi kết nghĩa anh em đi."
Sắc mặt Tôn Nhân Binh đột nhiên càng thêm bất mãn: "Anh cả, nhà này là do anh quản à? Em làm việc trong chức vụ của mình cũng phải anh dạy dỗ sao? Về phần Triệu Chính Ngôn, đại sư Triệu...!Chờ việc được giải quyết xong, em quyết không nuốt lời."
Ý kiến của anh em nhà họ Tôn đều khác biệt, cãi vã lẫn nhau.
Dường như ai cũng muốn hạ bệ Tôn Chính Nghĩa để lập công đầu.
Tần Minh nhìn thẳng mà lắc đầu, nhưng không xen vào.
Mỗi nhà đều trải qua những khó khăn ban đầu.
Tần Minh thực sự đã biết được vài điều về ông cụ Tôn và Tôn Chính Nghĩa năm xưa, nói ra: "Muốn cởi chuông phải xem người buộc chuông rồi.
Hẳn là cha của chị cũng nghĩ như thế, chúng ta đứng ngoài nhìn xem là được"
Tôn Nhân Binh ngồi trên vị trí cao lâu rồi, đã quen với việc lãnh đạo.
.
/1178
|