Chương 6.1: Si tâm vọng tưởng.
Tần Tranh Tranh ngồi ở dưới lầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thang lầu, trong lòng lo âu: “Hai người kia ở trên lầu nói chuyện gì?”
Bà ta sợ việc có biến cố.
Đồng thời, Tần Tranh Tranh cũng cảm thấy mình lo lắng dư thừa.
Đốc Quân phu nhân nhiều lần cho thấy, Cố Tương là tài nữ, chỉ có Cố Tương mới có tư cách làm nữ chủ nhân Đốc Quân phủ tương lai.
Cố Khinh Chu chỉ là một con nhóc ở nông thôn, mười mấy năm hiệp ước xưa, ai sẽ để cô vào mắt?
Đốc Quân phủ cũng không gánh nổi người này!
“Tương Tương thon thả xinh đẹp, mười ba tuổi du học ở Anh quốc, bốn năm sau trở về là một thục nữ England chân chính, con nhóc ở nông thôn kia có tư cách gì mà so sánh với Tương Tương?” Nghĩ đến đây, Tần Tranh Tranh lại tự tin mười phần, thoải mái dựa vào lưng ghế sô pha mềm mại, chờ đợi tin tức.
Một giờ sau, Cố Khinh Chu cùng Đốc Quân phu nhân đi xuống lầu.
Trên mặt hai người đều có ý cười.
Vẻ mặt Đốc Quân phu nhân thâm thúy, vẻ tươi cười mang theo vài phần sâu xa, Tần Tranh Tranh nhìn không hiểu; mà Cố Khinh Chu tươi cười uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa như thiếu nữ được tặng một cục kẹo đường.
Tần Tranh Tranh đứng lên, muốn nhìn một chút hai người kia đã nói chuyện như thế nào, lại không nhìn ra manh mối.
Nếu nói hợp, Cố Khinh Chu hẳn là phải mất mát thương tâm; nếu nói không hợp, Đốc Quân phu nhân hẳn là phẫn nộ tức giận.
Kết quả, hai người đều mang theo vẻ nhã nhặn lịch sự, làm Tần Tranh Tranh không đoán ra.
Sao lại thế này?
“Đi về trước đi, dì sắp làm vũ hội, cháu nhất định phải tới đấy.” Đốc Quân phu nhân nhẹ nhàng cầm tay Cố Khinh Chu, đưa cô ra đến cửa.
“Dạ.” Cố Khinh Chu cười, đáy mắt óng ánh nước, vô tội lại đơn thuần.
Đốc Quân phu nhân nhẹ nhàng cắn môi dưới, khóe mắt hơi hơi run rẩy.
Tần Tranh Tranh nhìn mà đầu mờ mịt.
Rời khỏi Đốc Quân phủ, Tần Tranh Tranh gấp không chờ nổi hỏi Cố Khinh Chu: “Như thế nào, con cùng Đốc Quân phu nhân nói gì?”
Cố Khinh Chu nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ nói chút chuyện phiếm.......”
“Vậy việc từ hôn thì sao?” Tần Tranh Tranh hỏi, giọng điều vờ như không để ý, đôi mắt lại gắt gao nhìn thẳng Cố Khinh Chu.
“Phu nhân nói, vào lúc vũ hội, bạn bè họ hàng đều tới, ngài sẽ tuyên bố một việc rất quan trọng.” Cố Khinh Chu nói.
Tần Tranh Tranh đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, đại hỉ.
Bà ta ngồi thẳng người.
Tần Tranh Tranh cùng Đốc Quân phu nhân cũng coi như người quen cũ.
Mẹ đẻ Cố Khinh Chu tên là Tôn Khởi La, Tần Tranh Tranh là họ hàng Tôn gia, sau khi ba mẹ mất, bà ta đến cậy nhờ Tôn gia.
Đốc Quân phu nhân tên gọi là Thái Cảnh Thư, khi còn nhỏ ở nhà cách vách Tôn gia, Tôn Khởi La thường chăm sóc Thái Cảnh Thư, cho nên Đốc Quân phu nhân cùng Tôn Khởi La có giao tình rất tốt.
Sau đó, ông cụ Tôn gia làm mai Thái Cảnh Thư cho Tư Đốc Quân lúc ấy là một cảnh sát nhỏ.
Khi đó, vợ của Tư Đốc Quân ở nông thôn đã chết, lại còn có một con trai ba tuổi, Thái Cảnh Thư không quá đồng ý, là ông cụ Tôn nói, sau này Tư Đốc Quân tiền đồ vô lượng.
Chính bởi vì như thế, Tư Đốc Quân đến nay luôn cảm kích ông cụ Tôn, không chịu lui việc hôn nhân của cháu ngoại ông cụ Tôn - Cố Khinh Chu.
/3749
|