Chương 6.2: Si tâm vọng tưởng.
Đốc Quân phu nhân và Tôn Khởi La từ nhỏ cảm tình cũng không tệ lắm, Tôn Khởi La rất hào phóng, luôn mua cho Đốc Quân phu nhân quần áo, trang sức.
Tần Tranh Tranh là người tình bên ngoài của chồng Tôn Khởi La, Đốc Quân phu nhân cũng tức giận lây.
Nhưng rốt cuộc mười mấy năm đi qua, Đốc Quân phu nhân cũng không còn là Thái Cảnh Thư năm đó, bà ta thậm chí ghi hận việc đính hôn, huỷ hoại việc hôn nhân của con trai bà ta, từ đó ghi hận Tôn Khởi La đã qua đời nhiều năm.
Đốc Quân phu nhân gả cho Tư Đốc Quân năm thứ hai, liền sinh con trai.
Con trai đó là Tư nhị thiếu soái, vị hôn phu Cố Khinh Chu.
Thế nhưng Tư nhị thiếu soái rất nhanh sẽ không phải là vị hôn phu của Cố Khinh Chu, mà là vị hôn phu của Cố Tương, con rể Tần Tranh Tranh.
Tần Tranh Tranh cười đắc ý, nghĩ thầm: “Bên ngoài đã có chút lời đồn vớ vẩn, nói Nhị thiếu soái đã có hôn ước, không thể tiếp tục che giấu. Đốc Quân phu nhân mở vũ hội, khẳng định là cho mọi người biết trò hề của con nhóc ở nông thôn, sau đó tuyên bố từ hôn!”
Nghĩ đến đây, Tần Tranh Tranh liền ảo tưởng cảnh Cố Khinh Chu lần đầu tiên đi vũ hội, dáng vẻ luống cuống, tay loạn chân choạng; cùng với việc Đốc Quân phu nhân tuyên bố từ hôn, mọi người trào phúng, Cố Khinh Chu chật vật, Tần Tranh Tranh gần như cười ra tiếng.
“Có lẽ, Đốc Quân phu nhân sẽ nhân cơ hội này tuyên bố lần nữa, Tương Tương là vị hôn thê mới của Nhị thiếu soái!” Tần Tranh Tranh mơ tưởng.
Bà ta muốn đi mua cho Cố Tương thêm mấy bộ quần áo cùng trang sức nữa, làm cho Cố Tương chói lọi nhất trong đêm đó.
Tần Tranh Tranh liếc mắt nhìn Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu yên tĩnh ngồi, mặt mày khẽ cúi. Khuôn mặt cô ẩn sau bóng đêm, nhìn không ra vui buồn.
“Người nhà quê , nên gả cho anh nông dân nào đó, muốn gả vào nhà cao cửa rộng quyền quý, thực sự quá si tâm vọng tưởng. Mày hẳn nên biết rõ mình là ai.” Tần Tranh Tranh nghĩ.
Những lời này, bà ta sẽ không nói cho Cố Khinh Chu biết, bây giờ Tần Tranh Tranh vẫn đang sắm vai mẹ hiền.
Trở lại Cố Công Quán, Cố Khinh Chu ở dưới lầu nhẹ giọng nói câu: “Phu nhân, con lên lầu trước.”
Cô gọi phu nhân, Tần Tranh Tranh cũng lười phản bác.
Ở trong lòng Tần Tranh Tranh, Cố Khinh Chu thật đúng là không bằng người hầu, địa vị quá thấp hèn!
Cố Khinh Chu lên lầu, con gái lớn là Tần Tranh Tranh là Cố Tương dồn dập xuống lầu.
“Mẹ, sao rồi?” Cố Tương khẩn trương hỏi mẹ: “Bỏ chưa?”
Tần Tranh Tranh mím môi cười.
Cố Tương hiểu ý, lập tức cực kì vui mừng, thả lỏng tâm trạng.
Tâm trạng Tần Tranh Tranh cũng rất tốt, chuyện tối hôm qua lão Tam bị thương đều trở thành hư không.
“...... Vậy, Đốc Quân phủ khi nào đính hôn với con?” Cố Tương lại hỏi.
Tần Tranh Tranh thích uy nghiêm ở trước mặt con gái, bà ta chắc chắn suy đoán của mình, nhận định sự thật, nói với Cố Tương: “Ngày kia!”
Tràn đầy tự tin.
Cố Tương che miệng, kinh hỉ thét chói tai như điên.
Cô ta muốn mau mau đến ngày đó.
“Mẹ, con muốn đi mua quần áo, đi bách hóa Tân Tân mua một bộ khoác da mới!” Cố Tương kích động nói: “Con còn muốn đi làm tóc.”
Bách hóa Tân Tân là bách hóa trung đẳng, tương đối nhiều hàng trong nước.
/3749
|