Chương 6.3: Si tâm vọng tưởng.
“Đi Tân tân cái gì, phải là đi Đại tân!” Tần Tranh Tranh nói: “Bách hóa Đại Tân mới có bán khoác da cực phẩm của nước Nga.”
Giá của hàng hóa tại bách hóa Đại Tân ít nhất phải gấp mười lần Tân tân.
Trước nay Cố Tương không ảo tưởng đi mua quần áo đắt tiền như vậy. Tuy cha cô ta là Phó Tổng cục trưởng hải quan, tiền lương cực kỳ nhiều, nhưng ông ta còn nuôi sống cả gia đình, hàng xa xỉ quá đắt, muốn cũng không thể.
“Mẹ, mẹ thật sự quá tốt!” Cố Tương kích động ôm chầm lấy Tần Tranh Tranh.
Hai mẹ con đều có chút kích động.
Chiều tà, Tần Tranh Tranh còn đem việc này nói cho Cố Khuê Chương.
Cố Khuê Chương chẳng nói cái gì.
Một đứa con gái bị bỏ, một đứa con gái khác thăng tiến, địa vị của ông ta vẫn không thay đổi, dù sao ông ta có nhiều con gái, không đáng quan tâm.
Cơm chiều, Cố Khinh Chu an tĩnh ăn cơm, không nói lời nào, dáng vẻ ngoan ngoãn, rất là làm cho người ta ưa thích.
Sáng sớm hôm sau, Cố Tương chuẩn bị cùng Tần Tranh Tranh đi dạo bách hóa Đại Tân.
Cố Khuê Chương, Cố Thiệu, Cố Anh, Cố Khinh Chu cùng hai bà nhỏ ngồi ở nhà ăn cơm, nghe thấy Cố Tương nói đi bách hóa Đại Tân mua áo khoác, mấy người phụ nhân đều không được tự nhiên, trừ Cố Khinh Chu ra.
Các bà cũng muốn mua áo khoác, nghe vậy rất ghen ghét.
Đặc biệt là bà hai, đôi mắt ai oán nhìn Cố Khuê Chương.
“Mẹ, con cũng muốn đi!” Lão Tứ Cố Anh nhớ ăn không nhớ đòn, đã quên chuyện cô ta làm lão Tam bị thương, làm nũng kéo tay Tần Tranh Tranh.
“Con đi làm cái gì?” Tần Tranh Tranh hất tay lão Tứ ra, “Còn chưa gây đủ chuyện cho mẹ sao! Chị cả con tương lai phải làm Thiếu phu nhân Đốc Quân phủ, con muốn mua quần áo đắt tiền như vậy làm gì?”
Mọi người đều dừng đũa, nhìn Tần Tranh Tranh, đặc biệt là hai bà nhỏ của Cố Khuê Chương, ghen ghét đến đôi mắt bốc hỏa.
Hừ, cướp hôn sự của con gái người ta ở nông thôn, còn đắc ý như vậy, không biết liêm sỉ!
Cố Khinh Chu cúi đầu chậm rãi ăn uống, mặt không biểu tình.
Bà ba nhìn Cố Khinh Chu, nghĩ thầm: “Đáng thương, đứa nhỏ này ở nông thôn chưa hiểu hết việc đời, còn không biết địa vị Đốc Quân phủ cao quý ra sao, bằng không hôn sự tốt như vậy bị cướp, thế nào cũng khóc đến chết!”
Mỗi người đều mang một tâm tư riêng, đúng lúc người của Đốc Quân phủ đến.
Người tới là phó quan của đốc quân phu nhân.
“Phu nhân bảo ta đến tặng cho Cố tiểu thư một bộ lễ phục, vũ hội buổi tối ngày mai mặc đi dự, không cần phiền Cố thái thái tốn công đi mua.” Phó quan Đốc quân phủ nói.
Tần Tranh Tranh mặt mày hớn hở.
Cố Tương đại hỉ, nghĩ thầm mẹ chồng tương lai thật thương cô, vì thế duỗi tay ra tiếp: “Làm phiền phó quan.”
Phó quan lại bỏ cô qua một bên.
“Không phải cho cô, đại tiểu thư, là cho Khinh Chu tiểu thư.” Phó quan nói.
Không biết là ai, chiếc đũa trong tay bỗng rớt lạch cạch ở trên mặt bàn, rung động thanh thúy.
Tất cả mọi người khiếp sợ, ánh mắt ngưng tụ ở trên người Cố Khinh Chu.
Không phải từ hôn sao, đốc quân phu nhân như thế nào còn đưa xiêm y cho cô?
Cố Khinh Chu nghe vậy cũng ngước mắt, cô nhìn mắt mọi người, đáy mắt bình tĩnh như sóng nước, vinh nhục không kinh đứng dậy, tiếp nhận xiêm y trong tay phó quan, nói: “Đa tạ ngài, vất vả rồi!”
/3749
|