Chương 7.2: Lại gặp lại
Chuyện cũ từng chút nổi lên trong lòng, Cố Khuê Chương ý chí sắt đá cảm thấy có lỗi với con, trong lòng khó tránh khỏi mềm lòng: “Để chị của con dẫn con đi........”
Dứt lời, lại cảm thấy không ổn.
Cố Tương đang lo lắng cướp đoạt hôn nhân của cô trong vô vọng, há có thể đối xử tử tế với cô?
Hai em gái nửa đêm lại lấy kéo muốn giết cô.
Tóm lại, gia đình này đối với cô mà nói, hẳn là một hang hùm miệng sói.
“...... Chị Trần!” Cố Khuê Chương gọi người hầu.
Một người phụ nữ ba mươi tuổi, mặc trường sam thô màu xanh biển bước vào phòng khách.
Gương mặt chị Trần hiền từ, là người lo cơm nước trong phòng bếp Cố gia.
Cố Khinh Chu thức dậy sớm, cùng bà nói chuyện phiếm, bà rất thích Cố Khinh Chu.
“Chị Trần, chị dẫn theo Khinh Chu tiểu thư lên phố, đến mấy chỗ ăn uống, xem phim, mua hai bộ quần áo và giày dép gì đó.” Cố Khuê Chương nói.
Dứt lời, Cố Khuê Chương từ trong cặp móc ra ba tờ tiền màu hồng phấn, đưa cho chị Trần.
Ba mươi đồng.
Ba mươi đồng, cũng đủ cho Cố gia sinh hoạt nửa tháng, hôm nay lão gia rất hào phóng!
Chị Trần chạy nhanh lau khô tay, tiếp nhận tiền mặt, vui mừng nói câu “Dạ”.
Bà thay đổi bộ xiêm y sạch sẽ, liền mang theo Cố Khinh Chu ra cửa.
Cố Khinh Chu nói lời cảm ơn: “Cha, con đi đây!”
Giọng nói nhu mì, càng giống con gái trong tưởng tượng của Cố Khuê Chương – con gái nên dịu dàng như nước, nhưng còn ba cô con gái kia của ông ta?
Càng đối lập, Khinh Chu càng hợp tâm ý Cố Khuê Chương.
Cố Khinh Chu đi theo chị Trần ra cửa.
Các cô gọi xe kéo trước.
“Đi viện đường Thánh Mẫu.” Chị Trần nói với người kéo xe, quay đầu lại nói với Cố Khinh Chu: “Khinh Chu tiểu thư, viện đường Thánh Mẫu có rạp chiếu phim, đối diện chính là tiệm cà phê, không những có thể uống cà phê, mà còn có thể khiêu vũ.”
“Con không.......” Cố Khinh Chu cười nhẹ.
“Học thì sẽ biết thôi mà.” Chị Trần cổ vũ cô.
Hai xe kéo, một trước một sau.
Xe kéo chị Trần ở phía trước, Cố Khinh Chu ở phía sau. Ước chừng chạy hơn mười phút, trên đường đột nhiên có náo loạn, ô tô chen chúc ở cùng một nơi, xe kéo Cố Khinh Chu dừng ở phía sau.
Lúc này, một chiếc Austin đột nhiên tới gần xe kéo của cô.
Hai người đàn ông vạm vỡ bước xuống từ trên xe, ngăn cản xe kéo.
Người kéo xe dừng lại, Cố Khinh Chu hơi kinh ngạc.
Một đôi chân mặc quân phục vững vàng đáp xuống đất, người đàn ông cao lớn hiên ngang trong xe bước xuống.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu thanh lam, âu phục màu đậm, thân mình khẽ nghiêng, đôi tay chống ở trước xe kéo, cúi người nhìn Cố Khinh Chu: “Trộm vặt, tìm cô thật không dễ dàng!”
Người đàn ông kia – chính là người đàn ông trên xe lửa!!!
Trong lòng Cố Khinh Chu bỗng nhiên nhảy loạn: Anh biết cô trộm khẩu súng Browning của anh, cho nên gọi cô là trộm vặt.
“Anh là ai?” Cố Khinh Chu nhanh chóng bình tĩnh, giả vờ không biết: “Tôi không quen anh!”
Người đàn ông bật cười, một phát bắt được cánh tay của cô: “Đi, đi với tôi thì sẽ quen tôi!”
Không kịp giải thích, anh liền kéo Cố Khinh Chu từ xe kéo xuống, bế cô đưa vào ô tô của mình.
Cánh tay người đàn ông cường tráng hữu lực, nhấc Cố Khinh Chu lên, Cố Khinh Chu tránh không thoát.
Ô tô mau chóng rời đi.
Trong xe đều là hơi thở đàn ông, còn có mùi khói nhè nhẹ. Người đàn ông lên xe liền đốt xì gà, khói nhẹ lượn lờ, con ngươi thâm thúy của anh phát sáng, không thể nhìn rõ.
Cố Khinh Chu nắm chặt tay đến.
Cô đang muốn nói gì đó, người đàn ông đã tùy ý ném điếu xì gà, nhấc cô qua ngồi trên đùi mình.
Anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, vuốt ve, mặt ghé sát vào mặt cô: “Trộm vặt, Browning của tôi đâu? Lá gan của cô lớn nhỉ, đồ đó mà cũng dám trộm?”
“Tôi không biết anh đang nói cái gì!” Cố Khinh Chu cắn răng, giãy giụa muốn xuống, lại bị anh ôm chặt đến càng khẩn trương.
Anh phả ra mùi xì gà mát lạnh, môi như có như không lướt qua mặt cô, khô khan lạnh lẽo.
Cố Khinh Chu dùng sức trốn.
“Không thừa nhận?” Người đàn ông thấp giọng cười: “Không sao, đi ăn cơm trước, tới giờ cơm rồi, cơm nước xong xuôi chậm rãi trò chuyện!"
“Tôi phải về nhà!”
“Cơm nước xong, tôi đưa cô về nhà, cha cô và mẹ sẽ không trách cô đâu.” Người quyết tâm nói.
Cô á khẩu nói không được, anh càng lúc càng ôm chặt cô hơn, gần như muốn hôn cô.
Cố Khinh Chu trốn tránh không kịp, phải đồng ý với anh.
Chỉ là, chị Trần đang vội muốn chết.
/3749
|