Chương 9.1: Vặn gãy tay.
Cố Khinh Chu giống như vừa về từ địa ngục, về đến nhà tinh thần hoảng hốt.
Mọi người trong Cố Công Quán có vẻ mặt khác nhau.
Sắc mặt cha cô âm trầm, hết sức bất mãn.
Chị Trần bị dọa đến gần chết.
Cố Khinh Chu trở về phòng đóng cửa lại, trước mắt tất cả đều là cảnh người kia bị lột da...
Cô che miệng lại, khóc đến run rẩy, lại nôn mửa.
Cô gặp ma quỷ.
"Đều là tại khẩu súng Browning kia gây họa!" Cố Khinh Chu hối hận.
Lúc ấy cô cũng chỉ thuận tay cầm súng của anh, nào biết được hậu hoạn vô tận?
"Anh ta biết nhà mình ở nơi nào, mình lại không biết anh ta là ai! Nếu anh ta là người của quân đội chính phủ, đối phó với cha mình còn không phải dễ như trở bàn tay?"
Thói đời ngày này, thương trường và chiến trường luôn đi đôi với nhau, cho nên quân đội chính phủ có nghiền nát chính quyền thành phố cũng chẳng vấn đề gì, rất nhiều nơi trong chính quyền thành phố chỉ là con rối của quân đội chính phủ.
Cố Khinh Chu muốn đem súng trả lại cho anh, lại không biết đi nơi nào trả, càng không biết lần sau anh còn đến tìm cô hay không!
Vì khẩu súng kia, anh có thể đến nhà ga tìm cô ba ngày; đại khái là bởi vì cô cầm súng của anh, cho nên vừa thấy mặt anh liền ôm ấp cô, xem cô làm vật dụng, đối xử với cô giống những cô gái phong trần…
Anh dùng khẩu súng đó để mua cô.
Anh đúng là ma quỷ!
Cách anh đối phó với kẻ thù, thủ đoạn anh dùng để đối phó với phụ nữ, Cố Khinh Chu không rét mà run.
Cô sợ, cô sợ hãi sự phấn khởi biến thái sau khi lột da người sống của anh!
Bất kỳ đức hạnh và đạo đức nào, trước mắt ma quỷ đều không đáng nhắc tới!
Cố Khinh Chu không biết khóc bao lâu, có người nhẹ nhàng gõ cửa ban công.
Anh cả Cố Thiệu đang đứng trên ban công, nghe nói cô khóc đã lâu.
Cửa ban công không khóa, cô ngước mắt, nhìn thấy anh ta, Cố Thiệu liền đi tới.
"... Đừng sợ, lạc đường không có gì đáng sợ. Sau này em muốn đi đâu, anh đi cùng với em." Cố Thiệu đứng bên giường cô, nói khẽ.
Từng tia nắng ấm áp len lỏi vào trong lòng cô.
Bọn họ đều coi là Cố Khinh Chu nhát gan, chỉ là lạc đường, lại bị dọa đến mức này!
"Anh cả!" Cố Khinh Chu suy yếu đắp chăn, nước mắt chảy đầy mặt, mí mắt sưng vù.
Cố Thiệu liền ngồi vào bên giường của cô, nhẹ nhàng cầm tay cô.
Bàn tay của anh ta mỏng manh lại khô ráo ấm áp, cho cô sức mạnh của tình thân.
Cố Khinh Chu ôm lấy eo của anh ta: "Anh cả, em sợ!"
"Đừng sợ!" Cố Thiệu sững sờ, tinh thần có chút căng cứng, đồng thời cũng vỗ nhè nhẹ sau lưng em gái: "Không sợ, ngoan ngoan..."
Ước chừng qua nửa giờ, Cố Khinh Chu để Cố Thiệu trở về phòng nghỉ ngơi.
Cố Thiệu cũng lo lắng mẹ và chị đến mắng anh ta, đành phải đi trước.
Một đêm này, Cố Khinh Chu không ngủ, nhắm mắt đều là hình ảnh đẫm máu kia, còn có tiếng kêu rên đau đớn của người phụ nữ trong kỹ viện.
/3749
|