Chương 9.2: Vặn gãy tay.
Từ nhỏ Cố Khinh Chu đã trưởng thành sớm, vú nuôi dạy cô báo thù, dạy cô ứng đối với mẹ kế cùng chị em như thế nào, dạy cô giao thiệp và internet như thế nào, nhưng lại không nói cho cô biết làm sao đối phó với một tên đàn ông ma quỷ!
Sáng ngày thứ hai, Cố Khinh Chu uể oải suy sụp rời giường.
Ăn xong bữa sáng, cha đi làm, lão nhị Cố Thiệu cùng lão tứ Cố Anh đến trường học, vết thương của lão tam Cố Duy sinh mủ phát sốt nên đến bệnh viện giáo đường Đức Quốc, Tần Tranh Tranh mang theo con gái lơn Cố Tương ra ngoài mua quần áo làm tóc, chuẩn bị cho vũ hội tại Đốc Quân phủ đêm nay.
Cố Khinh Chu ở nhà một mình.
Cô lại ngủ thiếp đi.
Đợi cô tỉnh lại, đã là hoàng hôn, đôi mắt sưng vù đã biến mất, tinh thần cô cũng đã khá hơn nhiều.
Cô thay quần áo, mặc bộ váy hồng Đốc Quân phủ đưa tới, tóc thẳng ngang eo, dùng một cây trâm bạch ngọc cài tóc.
Vấn tóc cổ điển, phối hợp kiểu váy hiện đại, cũ kỹ cùng tân thời ở trên người cô dung hợp đến hoàn mỹ, tuyệt đối không có chút không hài hòa, giống như mỹ nhân từ bên trong bức tranh cổ đi ra.
Cố Khinh Chu xuống lầu, đúng lúc cha cùng anh cả Cố Thiệu về nhà.
Cha con bọn họ đẩy cửa đi vào, chỉ thấy thang lầu có một thiếu nữ chậm rãi đi xuống, váy màu hồng phát ra ánh sáng ôn nhuận, làm nổi bật làn da tuyết trắng, vóc dáng tinh tế tỉ mỉ và khuôn mặt nhỏ của cô.
Bên cạnh cái cổ thon nhỏ rủ xuống mấy sợi tóc đen, tóc đen váy hồng, đẹp đến mức giống như ráng chiều nơi chân trời, khoác lên ánh sáng hoa mỹ, vũ mị bỏng mắt.
Hô hấp Cố Thiệu cứng lại, mặt không tự chủ được đỏ lên.
Cố Khuê Chương rất kiêu ngạo, cuối cùng ông ta cũng có một cô con gái ra dáng con gái. Cảm giác Cố Khinh Chu nhát cáy lạc đường hôm qua đã biến mất.
"Cha, anh cả, mọi người trở về rồi?" Cố Khinh Chu cười nhạt, thanh âm dịu dàng.
Con ngươi mềm mại trong suốt phát ra ánh sáng óng ánh, Cố Khinh Chu rất ôn nhu.
"Tối nay đến Đốc Quân phủ, nhớ nghe lời mẹ, nghe không." Cố Khuê Chương dặn dò vài câu.
Cố Khinh Chu đáp ứng, mười phần nhu thuận nghe lời.
Sau đó Tần Tranh tranh cũng mang theo Cố Tương xuống lầu.
Cố Tương mặc một bộ sườn xám thêu hải đường bao lấy dáng người nở nang uyển chuyển, đường cong lả lướt, mặt trang điểm đậm, mái tóc được uốn xoăn.
Nếu như Cố Tương là cô gái bên ngoài, Cố Khuê Chương đã cảm thấy cô ta rất đẹp, đẹp đến mức để cho người ta chùn lòng xuống, nhưng cô ta là con gái của ông ta, Cố Khuê Chương đã cảm thấy con gái lớn ăn mặc bán rẻ danh tiếng ông ta, mất hết mặt mũi gia đình!
Là cha đều không thích con gái gợi cảm, chỉ thích con gái đơn thuần đáng yêu, giống như Cố Khinh Chu vậy.
"Ăn mặc kiểu gì thế, tuổi còn nhỏ đã học đòi!" Cố Khuê Chương phẫn nộ.
Tần Tranh Tranh nhìn Cố Tương, lại nhìn Cố Khinh Chu thanh thuần xinh đẹp đáng yêu, lập tức hiểu rõ vì sao chồng tức giận.
Trấn an vài câu, xe Đốc Quân phủ liền đến.
Cố Khinh Chu, Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh lên xe.
/3749
|