Chương 10.1: Đặt bẫy.
Màn đêm đã xuống, đèn đường cửa phủ Đốc Quân sáng lên, ánh sáng màu vàng tựa như lụa sa mỏng, lưu chuyển quanh quẩn, triền miên quyến rũ.
Cố Khinh Chu bước xuống ô tô.
Ánh đèn mông lung bao phủ, mặt mày mỗi người đều phủ một tầng nhu uyển dịu dàng.
Đốc Quân phủ tổ chức vũ hội, danh môn thế gia Nhạc Thành toàn bộ đều có mặt. Trước cổng chính, sân vườn đã sớm đậu đầy các loại xe hơi xa hoa, BMW thời thượng, từng người bước xuống đều mặc quần áo sang trọng.
"Khinh Chu tiểu thư, Cố phu nhân, mời đi bên này." Sĩ quan đi đón cũng xuống xe, trầm ổn dẫn đường, coi Cố Khinh Chu như khách quý.
Cố Khinh Chu hơi gật đầu, tinh tế ưu nhã, tư thái thướt tha đi theo sĩ quan vào cửa.
Đốc Quân phu nhân Thái Cảnh Thư đứng ở lầu hai, tùy ý dựa nghiêng vào đằng sau màn cửa, vuốt vuốt tua cờ màu xanh nhạt, con mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe vừa đến, đôi mắt lạnh lẽo ma mị, mang theo tia sáng thấu lãnh xương cốt.
Bà ta đã nhìn thấy chiếc xe nhà mình đi đón Cố Khinh Chu trở về, lúc này mới khẽ cười, nụ cười tươi đẹp.
Cố Khinh Chu đến rồi!
"Mày thật sự dám đến!" Đốc Quân phu nhân tự nói: "Đã tới, đương nhiên sẽ có quả ngon để ăn! Một con nhóc nông thôn, lại dám uy hiếp tao?"
Bà ta yên tĩnh mỉm cười, sớm đã có diệu kế đối phó với Cố Khinh Chu, để Cố Khinh Chu không dám lấy ra chứng cứ, đồng thời lại có thể mất hết mặt mũi.
Đốc Quân phu nhân chậm rãi xuống lầu. Hôm nay bà ta mặc một bộ váy màu tím sậm, tay áo chấm đất, lúc đi chập chờn chậm rãi, khiến bà ta tăng thêm vẻ đoan trang diễm lễ hững hờ, cùng với thân thể hoàn mỹ, tạo ra phong tình mãnh liệt.
Có người hít vào một hơi.
"Đây chính là Đốc Quân phu nhân? Một chút cũng nhìn không ra, bà đã sinh năm người con cho Đốc Quân…" Một người đàn ông bốn mươi tuổi cầm ly rượu thủy tinh, rượu vang đỏ trong ly phát ra gợn sóng diễm lệ, nhiễm vào tròng mắt của ông ta, ông ta không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Đốc Quân phu nhân.
Thật là một người đẹp, toàn bộ danh viện phu nhân trong Nhạc Thành này, dung mạo dáng vẻ đều kém xa so với Đốc Quân phu nhân.
Chỉ tiếc, dạng phụ nữ tôn quý này, không thể phạm vào, nếu không chết cũng không có đất chôn.
Người đi cùng ông ta cũng kinh diễm, nói: "Bà ta là Đốc Quân phu nhân! Thế nhưng, bà chỉ sinh hai đứa bé, Nhị thiếu soái cùng Tam tiểu thư, những người khác đều không phải do bà sinh. Đại thiếu soái là do vợ cả sinh, hai vị tiểu thư khác là do thiếp sinh."
"À, chả trách. . . ."
Theo Đốc Quân phu nhân xuống lầu, tiếng bàn tán chậm rãi ngừng lại.
Đàn ông kinh diễm, phụ nữ hâm mộ, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Đốc Quân phu.
Phòng khiêu vũ của Đốc Quân phủ rất lớn, có thể chưa ba trăm người, mấy trùm đèn thủy tinh lóng lánh phức tạp, bóng loáng như gương thả dài xuống mặt đất.
Trong đại sảnh xa hoa, dàn nhạc đã chuẩn bị sẵn sàng, đầu tiên là tiếng dương cầm nhẹ nhàng kiều diễm xoay quanh.
Đốc Quân phu nhân dáng vẻ thùy mị, xinh đẹp đủ để bức lui phồn hoa của thế gian này, chỉ còn lại phong tình thướt tha của bà ta.
Cố Khinh Chu bước vào phòng khiêu vũ của Đốc Quân phủ, cũng bị vẻ lộng lẫy huy hoàng, hương thơm và sự lỗng lẫy chiếu hoa cả mắt, hoảng hốt như bước vào trong tiên cảnh.
"Mẹ, cái này so với phòng khiêu vũ lớn nhất Luân Đôn cũng phải ngang ngửa đó, dám mời cả người Nga chơi đàn dương cầm!" Cố Tương hưng phấn, hai gò má hơi đỏ lên.
Chỉ cần cô ta gả vào nhà này, những thứ xa hoa phô trương sau này sẽ là của cô ta, trong lòng Cố Tương nóng lên.
"Đúng vậy, lần đầu tiên mẹ tới đây. . . ." Tần Tranh Tranh cũng sợ ngây người.
/3749
|