Chương 10.2: Đặt bẫy.
Thấy Cố Khinh Chu cũng đưa tay ra, Cố Tương khinh miệt cười nói: "Mày cũng uống rượu nho sao? Không thấy qua việc đời, đừng chà đạp đồ vật."
Cố Khinh Chu cười cười, bàn tay trắng như ngọc nhận lấy ly rượu thủy tinh, nhẹ nhàng lắc, uống một ngụm.
Cố Tương cứng người: Nhìn dáng dấp của cô, không giống như là không biết uống rượu, không có xấu mặt!
"Chị hai, tay của chị không đau sao? Thế mà còn có tâm tư quan tâm tôi có từng va chạm xã hội hay chưa, chị thật tốt." Cố Khinh Chu mỉm cười.
Cố Tương nghẹn lời, sự đau đớn bị Cố Khinh Chu nhắc lại chậm rãi truyền đến, cô ta hít khí lạnh, nghe Cố Khinh Chu châm chọc cũng không biết đáp lại ra sao, tức giận không nhẹ.
Sau đó, khách nhân từng người từng người đến, trong vũ trường áo hương tóc mai lượn lờ, đàn ông đều mặc áo đuôi tôm, phụ nữ đều mặc lễ phục.
Đốc Quân phu nhân cùng đám người hàn huyên đôi chút, chưa từng đi đến chỗ Cố Khinh Chu, đối với Cố Khinh Chu làm như không thấy.
"Mẹ, vì sao Đốc Quân phu nhân không đến chào chúng ta?" Cố Tương cũng nhìn ra dáng vẻ của Đốc Quân phu nhân.
Mà bốn phía có người dò xét các cô.
"Là ai vậy?" Đốc Quân phủ có đầy khách quý, 90% đều quen thuộc lẫn nhau, chỉ có ba người là khuôn mặt xa lạ, đám người nhao nhao phỏng đoán thân phận của ba người.
"Chưa thấy qua."
"Biết mấy người đó là ai không?"
Đám người lắc đầu.
Có vị danh viện cười nhẹ: "Hoàng đế còn có tam môn và họ hàng nghèo."
Đây là giải thích, ba người mà Đốc Quân phủ không biết tên là họ hầng nghèo.
Các nữ quyến cao ngạo đưa tới ánh mắt xem thường, bắt bẻ dò xét ba người.
Cố Tương có chút gấp, cô ta không muốn bị người khác xem thường.
Tần Tranh Tranh không trả lời con gái, nhưng cũng liên tiếp nhìn về phía Đốc Quân phu nhân, hi vọng Đốc Quân phu nhân có thể tới, cho bọn họ chút mặt mũi.
Duy chỉ có Cố Khinh Chu là chầm chậm uống rượu, vẻ mặt nhàn nhã, không mang theo nửa phần lo nghĩ, tựa như hoàn toàn không có quan hệ gì với cô.
Sau đó, Cố Khinh Chu nghe được phía sau có ba bốn cô gái nói chuyện phiếm.
"Cô biết hôm nay vì sao tổ chức vũ hội không?" Có giọng nói xinh đẹp ngọt ngào vang lên, hỏi.
"Không phải đã nói rồi sao, hôm nay là sinh nhật Nhị tiểu thư."
"Nhị tiểu thư chỉ là con của bà nhỏ, dựa vào cái gì mà mở vũ hội lớn như thế tổ chức sinh nhật cho cô ta? Lâu nay tôi chưa gặp qua Nhị tiểu thư, nghe nói cô ta còn ở nước Anh du học, đến nay chưa có trở về."
"Vậy vì sao mở vũ hội?"
"Tôi nghe mẹ nói, hôm nay vị hôn thê của Nhị thiếu soái đến đây, là Đốc Quân phu nhân bày tiệc mời khách cô ta."
Cố Khinh Chu nghe được đoạn trò chuyện này, Cố Tương cũng nghe được.
Cố Tương đột nhiên hưng phấn, hai gò má mềm mại phiếm hồng, cô ta tự nhiên coi mình là vị hôn thê của Nhị thiếu soái.
"Nhị thiếu soái có vị hôn thê?" Giọng một thiếu nữ bén nhọn, không chút tin tưởng vang lên: "Nhị thiếu soái đính hôn khi nào?"
"Là thông gia từ bé!"
"Nói đến Nhị thiếu soái, tôi đã rất nhiều năm không gặp Nhị thiếu soái, không phải anh ấy sớm đã trở về từ Anh quốc rồi sao, vì sao vẫn chưa thấy anh ấy lộ diện?"
Cố Khinh Chu nghe đến đó, dựng lỗ tai lên.
Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh cũng thế, mẹ con hai người cũng biết rất ít về Đốc Quân phủ.
"Trở về năm năm rồi." Có người nói tiếp: "Đừng nói các cô, đến cả bạn bè họ hàng cũng nhiều năm không thấy Nhị thiếu soái đâu."
"Anh ấy thần bí như vậy, có phải nhậm chức trong quân đội Đốc Quân phủ rồi không?"
"Nhậm chức trong quân đội rất bình thường mà, tại sao lại thần bí không muốn gặp người?"
Lúc này, có một giọng nói xen vào: "Tôi và chị gái là bạn thân với Đại tiểu thư, cô ta nói Nhị thiếu soái thật ra là bị bệnh, bệnh từ lâu rồi. . . ."
"Bệnh gì?"
Cố Khinh Chu nghe được bị bệnh, liền có chút thất thần.
Cô nhớ tới người đàn ông hôm qua.
Lúc thẩm vấn trực tiếp lột da, lột da xong còn tự mình đi đóng đinh người ta lên cọc gỗ, sau đó tinh thần phấn khởi cần phát tiết, anh ta có tính là người bệnh không?
Cố Khinh Chu cảm thấy nhất định anh ta đã mắc bệnh tâm thần nào đó!
Có lẽ, nhà Thiếu soái cũng bị bệnh tâm thần, không thể bị người ngoài nhìn ra, khiến cho bị bàn tán, cho nên mới tránh không gặp người khác?
/3749
|