Chương 11.1: Vào cuộc.
Phòng khiêu vũ Đốc Quân phủ, vàng son lộng lẫy, đèn thủy tinh treo theo tiếng đàn dương cầm đong đưa rực rỡ, sớm có trai tài gái sắc theo vũ khúc, xiêu vẹo bước về phía sân nhảy.
Vẫn không có người chiêu đãi mẹ con nhà Cố Khinh Chu.
"Sao Đốc Quân phu nhân không để ý tới chúng ta, hôm nay không phải mở vũ hội cho chúng ta sao?" Cố Tương kìm nén không được.
Trên mặt Tần Tranh Tranh có chút không nhịn nổi, bị Cố Tương hỏi cũng bực bội, nói: "Có lẽ phu nhân bận rộn, con thấy ngài có rảnh rỗi không."
Tay trái Cố Tương đau đớn khó nhịn, liên tiếp uống mấy ngụm rượu, nhìn Đốc Quân phu nhân ở nơi xa cùng đám người cười cười nói nói, tuyệt đối không bận bịu, trong lòng Cố Tương hoang mang rối loạn.
Đốc Quân phu nhân cố ý tránh các cô, là có ý gì?
Chỉ có Cố Khinh Chu, đôi mắt yên tĩnh đánh giá buổi dạ vũ này, dáng vẻ không màng thế sự.
Cố Khinh Chu hoàn toàn không để sự khinh khi của người ngoài vào mắt, cô tỉnh táo quan sát bốn phía.
Đốc Quân phu nhân bận rộn nửa ngày, rốt cục nhàn rỗi, liếc về phía bên này thêm vài lần. Cố Khinh Chu thấy được, cười khẽ với bà ta, lại không được đáp lại.
Khóe môi Cố Khinh Chu nhếch lên, lơ đễnh.
Sau một lát, Đốc Quân phu nhân đi đến một sảnh nhỏ bên cạnh.
Một người đàn ông cao lớn rắn chắc chừng năm mươi tuổi, khí độ ung dung uy nghiêm, ngồi tại sofa nhỏ bên trong sảnh hút thuốc, khói mù lượn lờ bên trong, ánh mắt ông thâm trầm cơ trí.
Ông là Tư Đốc Quân.
"Như thế nào?" Tư Đốc Quân hỏi Tư phu nhân vừa vào.
Tư phu nhân nở nụ cười dịu dàng khéo léo: "Khinh Chu đã tới. Đốc Quân, ngài không cần tự mình đi gặp con bé, chờ sau khi gia yến lại nói với con bé mấy câu là đủ. Con bé là cô gái nông thôn, chưa thấy qua việc đời, ngài chớ dọa con bé!"
Tư Đốc Quân cười một tiếng, dập tắt xì gà: "Anh dọa người như vậy sao?"
"Không phải dáng dấp ngài dọa người, là thân phận của ngài dọa người. Khinh Chu lớn như vậy, đã khi nào gặp qua nhân vật lớn thân phận tôn quý như ngài chưa?" Đốc Quân phu nhân cười, đôi tay mềm mại trắng nõn nhẹ nhàng phất qua huân chương trước ngực Tư Đốc Quân.
Huân chương trong vắt, có thể soi được bóng người, chứng tỏ Tư Đốc Quân vô cùng hiển hách.
Tư Đốc Quân bắt được tay của bà ta, nhẹ hôn: "Em nói cũng phải, vậy thì chờ vũ hội kết thúc, lại gặp con bé một chút cũng không muộn."
Tư phu nhân mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trên hai gò má chồng.
Tư phu nhân sẽ không để cho Tư Đốc Quân sớm nhìn thấy Cố Khinh Chu, bà ta còn chuẩn bị cho Cố Khinh Chu một phần "Quà lớn".
Phần "Quà lớn" này, nhất định sẽ làm cho Tư Đốc Quân đối với Cố Khinh Chu lau mắt mà nhìn.
Khóe môi Tư phu nhân có ý cười đắc thắng, tất cả đều sắp xếp thỏa đáng.
"Đốc Quân, vũ hội kiểu mới này có quy củ là chủ nhân vũ hội phải nhảy một điệu. Hôm nay tổ chức vũ hội vì Khinh Chu, con bé và Mộ nhi phải nhảy một điệu, đáng tiếc Mộ nhi không có ở nhà." Tư phu nhân nhẹ nhàng giải thích: "Chiếu theo quy củ, cần tìm người thay thế Mộ nhi, cũng Khinh Chu nhảy một điệu."
Tư Đốc Quân nhíu mày: "Không phải muốn anh đi khiêu vũ chứ?"
Tư Đốc Quân là người thô kệch, ông ghét nhất khiêu vũ.
Tư phu nhân bật cười: "Sao có thể? Em đã sắp xếp xong xuôi rồi."
Đốc Quân rất hài lòng, lộ ra một nụ cười nhạt, nói phu nhân chu đáo.
"Gần đây có tin tức gì của Mộ nhi không?" Tư Đốc Quân hỏi.
Mộ nhi -- Tư Mộ, là Nhị thiếu soái Đốc Quân phủ, người đính hôn với Cố Khinh Chu.
"Có, sáng hôm qua mới nhận điện báo, nói bệnh tình của Mộ nhi đã ổn định." Tư phu nhân nói.
Nói đến đây, khuôn mặt Tư phu nhân tỏa sáng, tuy nhiên vẫn ánh lên mấy phần lo lắng.
"Bệnh của nó trị đã năm năm, vẫn không có chút hiệu quả." Tư Đốc Quân cũng bực bội: "Hay là về nước, thử Trung y một chút."
"Như vậy sao được?" Tư phu nhân phản đối: "Trung y đều là gạt người, ngài không xem báo nói sao, gần đây ai cũng xem phim, uống rượu Tây, mắng Trung y cặn bã, em không tin Trung y."
/3749
|