Chương 11.2: Vào cuộc.
"Nói bậy nói bạ, Trung y hơn ngàn năm nay, là trí tuệ của lão tổ tông, làm sao lại thành cặn bã!" Tư Đốc Quân nhíu mày không vui.
Tư phu nhân lập tức trấn an ông: "Đốc Quân, nước Đức có kỹ thuật chữa bệnh tân tiến nhất toàn thế giới, còn có trường quân đội tân tiến nhất. Mộ nhi vừa chữa bệnh vừa học trường quân đội, chờ con tốt nghiệp trở về, nói không chừng bệnh cũng khá, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao?"
Lúc này Tư Đốc Quân mới gật gật đầu, không nói gì nữa.
"Anh đi nghỉ trước một lát, chút nữa em nhớ gọi anh." Tư Đốc Quân đau đầu.
Bên sảnh có một căn phòng, bên trong còn có phòng ngủ, xưa nay là dùng để đãi khách.
Tư Đốc Quân vào phòng nghỉ ngơi, đôi mắt quyến rũ của Tư phu nhân trở nên âm trầm lạnh lẽo.
Bệnh của con trai làm bà ta đau đầu, Cố Khinh Chu cũng làm bà ta đau đầu.
Cố Khinh Chu uy hiếp bà ta, ép bà ta thừa nhận Cố Khinh Chu là vị hôn thê Nhị thiếu soái, Tư phu nhân rất khó chịu. Bà ta bị Cố Khinh Chu đè ép một đầu, cần lật một ván cờ.
Kế hoạch của bà ta đã được chuẩn bị tốt, chỉ chờ Cố Khinh Chu vào cuộc.
Tư phu nhân đứng dậy, thông qua cửa hông đi tới một phòng khác.
Trong phòng có hai tên sĩ quan phụ tá, còn có một người đàn ông mặc áo đuôi tôm, dáng người cao gầy uyển chuyển, hành lễ với Tư phu nhân.
"Cậu tên là gì?" Tư phu nhân cao giọng hỏi.
Người đàn ông này có chút khẩn trương, cà lăm nói: "Tiểu nhân tên là Diệp Giang, bái kiến phu nhân."
"Diệp Giang, cậu khiêu vũ có tốt không?" Tư phu nhân khẽ nhếch cằm, thái độ kiêu căng. Dạng nhân vật phong hoa tuyệt đại như bà ta, cho dù là kiêu căng, cũng mang theo lãnh diễm bỏng mắt, sẽ không khiến người ta phản cảm, ngược lại còn rung động.
"Vâng, tiểu nhân là người dạy các tiểu thư các nhà trong Nhạc Thành khiêu vũ." Diệp Giang nói.
"Biết phải làm sao rồi chứ?" Tư phu nhân lại hỏi.
"Đã biết ạ, sĩ quan đã thông báo toàn bộ cho tiểu nhân, tiểu nhân nhớ ở trong lòng." Diệp Giang trả lời: "Phu nhân yên tâm, tiểu nhân tuyệt không dám có sơ suất."
"Rất tốt, cậu rất thông minh, đến đại sảnh đi." Tư phu nhân lạnh lùng nói.
Diệp Giang nói dạ, xoay người rời đi. Anh ta là thầy dạy khiêu vũ, đi lại nhẹ nhàng, mặc áo đuôi tôm, nhưng không có nửa phần ung dung hoa quý, luôn cảm thấy anh ta rất tùy tiện.
Tư phu nhân lắc đầu, khí chất một người chỉ dựa vào quần áo thì chống đỡ không nổi, phải được bồi dưỡng từ nhỏ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tư phu nhân lại hiện lên mấy phần không kiên nhẫn: Ngược lại Cố Khinh Chu dáng vẻ rất tốt, so với mấy cái cô gái du học từ England về còn ưu nhã hơn, không có nửa phần con gái nông thôn.
Chẳng lẽ bà ta nhìn lầm cô?
Tư phu nhân đang trầm ngâm, một tên sĩ quan phụ tá vội vã tiến đến.
Mặt đất bóng loáng, dưới ánh đèn chiếu rọi giống như sao lốm đốm đầy bầu trời đêm, lộng lẫy huy hoàng, phó quan đi rất gấp, suýt chút nữa té ngã.
"Chuyện gì, vội vội vàng vàng!" Tư phu nhân nhíu mày không vui.
Sĩ quan đưa lên một phong thư điện báo, nhỏ giọng nói với Tư phu nhân: "Phu nhân, nửa năm trước Thiếu soái đã rời khỏi nước Đức, chẳng biết đi đâu. . . ."
Sắc mặt Tư phu nhân thay đổi.
"Sao có thể?" Tư phu nhân giận dữ, lại sợ Tư Đốc Quân trong sảnh nghỉ ngơi nghe được, bà đè nén tiếng nói, tức giận rít qua kẽ răng.
Cứ cách mỗi nửa tháng bà ta lại nhận được điện báo từ nước Đức, chưa hề đến trễ. Bà ta phái rất nhiều người đến nước Đức chăm sóc Tư Mộ, bây giờ lại nói cho bà ta biết, con trai của bà ta biến mất!
Thật là mất mặt!
Những sĩ quan đưa tin kia, toàn bộ nên bắn chết hết!
"Cực kì chắc chắn, phu nhân." Sĩ quan nói.
Sắc mặt Tư phu nhân tím tái, răng trắng như tuyết cắn chặt cánh môi.
"Điều tra cho tôi! Không tim thấy người thì tất cả đều phải chết!" Tư phu nhân đè nén cơn tức giận, giọng nói lại như lưỡi dao lạnh buốt lướt qua, mang theo sự khát máu.
Sĩ quan nói dạ, lại vội vã đi ra ngoài, suýt chút lần nữa trượt chân.
/3749
|