Chương 12.1: Xuất sắc.
Tư phu nhân di di ngón tay thon dài, nắm lại trong tay áo, vẫn không có cách nào đè nén sự nóng nảy trong lòng.
Không thấy con của bà ta.
Bà ta phái hơn mười người sĩ quan cùng tới Đức, bệnh viện, trường học, toàn bộ đều có người dõi theo, thế nhưng con trai của bà ta lại chạy trốn.
Không chỉ có như thế, cách mỗi nửa tháng bà ta đều nhận được điện báo từ nước Đức gửi về, chưa hề đến trễ. Con trai của bà ta không chỉ có chạy, mà còn lừa bịp bà ta!
Lòng bà ta nóng như lửa đốt!
"Mẹ, sao mẹ vẫn còn chưa ra, mẹ nên ra nâng cốc chúc mừng chứ." Một giọng nói lảnh lót từ cổng truyền vào.
Một cô gái mặc váy dài màu tím nhạt, chân váy uốn lượn bồng bềnh, chậm rãi đi vào nhà.
Cô ấy tên là Tư Quỳnh Chi, là Tam tiểu thư Đốc Quân phủ, con gái ruột của Tư phu nhân, năm nay mười lăm tuổi, dáng người thon thả mảnh mai, dung mạo nguyệt diễm.
Tư Quỳnh Chi có ánh mắt sáng rực, rạng rỡ; mặt nhỏ, nhan sắc hao hao giống Tư phu nhân; trán đầy, mũi ngạo nghễ ưỡn lên, môi non mềm, không một chỗ nào không hoàn hảo, đẹp đến mức rung động lòng người.
Giai nhân xinh đẹp như vậy, lại có thân phận tôn quý, tuy Tư Quỳnh Chi tuổi còn nhỏ nhưng lại là danh viện đệ nhất Nhạc Thành, bất kỳ người nào cũng đều muốn cưới cô ấy.
Cô ấy biết được hôm nay vị hôn thê của anh trai tới, nhưng cũng hiểu rõ cô gái nông thôn kia không có khả năng gả vào Đốc Quân phủ, mẹ của cô ấy chịu chấp nhận, khẳng định là có mưu đồ khác, cho nên Tư Quỳnh Chi không đến chào hỏi.
"Tới đây." Tư phu nhân đối mặt với con gái yêu, dáng vẻ hiền lành dịu dàng, dẫn theo con gái yêu, nói: "Đi, điệu waltz đêm nay sắp bắt đầu rồi."
Vũ hội nào cũng đều có một điệu waltz, là dành riêng cho người quan trọng nhất diễn tấu.
Hôm nay là chuẩn bị cho Cố Khinh Chu.
Chờ Cố Khinh Chu nhảy xong, Tư phu nhân lại đi nâng cốc chúc mừng mọi người.
Bà ta gọi Tư Đốc Quân đang nghỉ ngơi trở lại, ba người đứng ở ban công hành lang lầu hai, quan sát toàn bộ phòng khiêu vũ.
Trên ghế Baroque góc tây nam có ngồi mấy người, trong đó có một cô gái mặc đầm màu hồng, là Cố Khinh Chu.
"Đó là con bé." Tư phu nhân chỉ cho Tư Đốc Quân thấy.
Tư Đốc Quân nhìn xuống lầu một phòng khiêu vũ, thấy không rõ khuôn mặt Cố Khinh Chu, chỉ có thể nhìn thấy tư thái yểu điệu của cô, tóc đen dày, tư thế ngồi ưu nhã.
"Cũng không tệ lắm." Tư Đốc Quân nói: “Nhìn có vẻ an phận, quy củ."
Trong lòng Tư phu nhân hiện lên một nụ cười lạnh: Một hồi nữa, ông sẽ không còn cảm thấy cô ta "Cũng không tệ lắm".
Tư phu nhân muốn thay con trai lui cửa hôn sự này, trước mắt có hai vấn đề nan giải: Thứ nhất, Tư Đốc Quân nặng chữ tín, nhất định phải thực hiện lời hứa, không chịu lui; thứ hai, Cố Khinh Chu cầm trong tay đồ của Tư phu nhân, cô cũng không chịu lui.
Thứ mà Cố Khinh Chu cầm, Từ phu nhân muốn chầm chậm cướp lại, không thể nóng vội, làm tức giận Cố Khinh Chu; mà Tư phu nhân có thể giải quyết một trong hai vấn đề, là Tư Đốc Quân với vụ hôn nhân này.
Nếu Cố Khinh Chu mất hết mặt mũi, như vậy Tư Đốc Quân sẽ không có cách nào chấp nhận cuộc hôn nhân này, Tư Đốc Quân bất mãn, việc từ hôn liền ở trong tầm tay.
Tư phu nhân hao tổn tâm cơ, dụng ý ở đây.
Bà ta muốn để cho Cố Khinh Chu mất mặt ở trước mặt mọi người, để Tư Đốc Quân có ấn tượng đầu tiên đối với cô không tốt.
"Cha, phía dưới là điệu waltz, chuẩn bị đặc biệt cho chị dâu." Tư Quỳnh Chi ở bên cạnh nói. Cô ấy không thừa nhận Cố Khinh Chu, lại thuận theo ý của cha, hô là "Chị dâu", gọi xong trong lòng mắc ói.
Tư Đốc Quân hài lòng.
Chuẩn bị đặc biệt cho Cố Khinh Chu, đủ để cho Cố Khinh Chu trở thành tiêu điểm của mọi người, vợ an bài như vậy, Tư Đốc Quân cảm thấy bà ta rất chu đáo.
"Con bé được nuôi dưỡng ở nông thôn, chỉ sợ nhảy không được tốt." Tư Đốc Quân cười nhẹ nhàng nói.
Lại có chút bảo vệ cô!
Trên mặt Tư Quỳnh Chi hiện lên mấy phần gợn sóng.
Lúc này, người trẻ tuổi mặc áo đuôi tôm màu đen đi bên cạnh sĩ quan của Tư phu nhân bước về phía Cố Khinh Chu, mời cô nhảy điệu thứ nhất.
"Sắp bắt đầu." Tư phu nhân lạnh lùng nhìn sàn nhảy, thấy Cố Khinh Chu đứng lên, bước chân suýt chút nữa trượt ngã, có chút cười lạnh.
/3749
|