Chương 15.1: Bị bỏ lại.
Cố Khinh Chu ngồi xuống vị trí ghế phụ.
Chỗ ngồi phía sau có Cố Khuê Chương nên đã chật, Cố Khinh Chu liền bị gạt ra khỏi đó.
Một chiếc xe hơi chỗ ngồi hạ đẳng nhất chính là ghế phụ, địa vị Cố Khinh Chu chỉ như thế.
"Chiếc xe ô tô này có chút lâu năm, có lẽ đã từng là xe của ông ngoại ngồi." Cố Khinh Chu sờ lên cửa sổ xe, im lặng nghĩ.
Chiếc xe này, khẳng định cũng là của ông ngoại cô.
Bọn họ dùng tài sản của ông ngoại Cố Khinh Chu, đuổi Cố Khinh Chu tới nông thôn, vài chục năm mặc kệ không hỏi tới cô, mình thì trải qua quãng thời gian xa hoa lãng phí.
Đêm đã khuya, ô tô nhanh chóng lái về hướng Bệnh viện giáo hội Đức quốc trong thành, trong xe đen kịt một màu, ngẫu nhiên truyền đến tiếng khóc sụt sùi của Cố Tương cùng tiếng cha con bọn họ nói chuyện.
"Cha, con vì đau quá mới nói lung tung, cha đừng trách Khinh Chu." Cố Tương nói.
Cố Khinh Chu nghe vậy, ngồi phía trước giống như một pho tượng không vui không buồn.
Cố Tương cầu tình cũng là giết mình, sẽ chỉ làm cho Cố Khuê Chương càng thấy con gái lớn khéo hiểu lòng người, từ đó càng thêm ghi hận Cố Khinh Chu
Cố Khuê Chương không phải là quân tử gì, tức giận ra tay đánh Cố Khinh Chu cũng là bình thường.
"Đúng vậy, lão gia." Tần Tranh Tranh cũng chêm vào: "Khinh Chu là đứa bé nông thôn, nông thôn náo loạn đã quen, không biết nặng nhẹ, Khinh Chu không phải cố ý."
Hai người cầu tình như thế, Cố Khuê Chương càng thêm thiên vị hai người, đồng thời càng căm hận Cố Khinh Chu hơn.
Lúc này, Cố Khuê Chương đã không còn chút cảm xúc nào hỏi Tần Tranh Tranh, hôm nay từ hôn như thế nào.
Lòng ông ta tràn đầy thương tiếc con gái yêu.
Trong mấy đứa con gái, chỉ có Cố Tương xinh đẹp nhất, thông minh, hiếu học nhất. Cố Khuê Chương đã đưa cô ta đến thầy giáo thanh nhạc tư nhân học dương cầm từ nhỏ, chờ cô ta trưởng thành lại đưa cô ta đến Anh quốc du học, tốn kém tâm huyết vun trồng cô ta, ngóng trông cô ta có tiền đồ.
Con gái không giống con trai có thể ra ngoài bình thiên hạ. Đi ra ngoài làm việc đều là người thấp hèn, danh viện chân chính mới sống an nhàn sung sướng, như vậy bản thân mới có giá trị.
Cho nên, tiền đồ duy nhất là gả vào danh gia vọng tộc.
Mà đôi tay đánh đàn dương cầm này phải hao tốn bao nhiêu tiền mới bồi dưỡng ra được, thế mà bị Cố Khinh Chu bẻ gãy!
Cố Khuê Chương đầu đầy phẫn nộ.
Ông ta nhất định phải xử Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu hủy đi trân phẩm Cố Khuê Chương vất vả bồi dưỡng, ông ta vẫn chờ lúc trân phẩm này "Bán" được cái giá tốt, gả vào vọng tộc, mang đến lợi ích cho Cố Khuê Chương.
Con gái của nhà nào cũng sẽ như vậy, bằng không đẻ bọn chúng ra làm gì?
Trong xe u ám, Tần Tranh Tranh vừa khổ sở vừa thư thái.
Khổ sở chính là, danh tiếng Cố Khinh Chu xây dựng nên tại vũ hội Đốc Qquân phủ quá lớn, cần hao chút tâm tư mới có thể ép buộc Tư gia vứt bỏ cô; thư thái chính là, chồng bà ta vẫn thương con gái.
Cố Tương cũng vui vẻ, cha cô ta muốn xử lý Cố Khinh Chu, trút giận cho cô ta.
Chờ Cố Khinh Chu ăn đòn, cha mất đi niềm vui, sẽ chậm rãi trừng trị nó, nghiền xương nó thành tro.
Nghĩ như vậy, cổ tay Cố Tương liền không cảm giác đau nữa. Cô ta chỉ coi là mình hưng phấn quá mức, quên đi đau đớn, lại không biết nguyên nhân sâu xa.
Cố Tương không dám động, sợ động đến xương cốt.
Xe chạy một giờ, cuối cùng đã tới Bệnh viện giáo hội Đức quốc lớn nhất trong thành.
Bệnh viện có khám cấp cứu, sau khi đến khoa chỉnh hình, ngồi xem bệnh là bác sĩ tóc vàng mắt xanh người Đức.
"Bác sĩ, bác sĩ nhất định phải cứu con gái của tôi, đôi tay này là đôi tay đánh đàn dương cầm!" Tần Tranh Tranh đau lòng nói.
Sắc mặt Cố Khuê Chương âm trầm, cũng rất đau lòng con gái lớn.
Bệnh viện giáo hội Đức quốc, chuyên môn tiếp đãi phú thương nhân vật nổi tiếng trong thành, bác sĩ đã quen những kẻ có tiền có thế già mồm, cho nên thản nhiên sờ xương cho Cố Tương.
Cố Tương nước mắt rưng rưng, nhìn Cố Khuê Chương.
Cố Khuê Chương đau lòng đến mặt căng lên, đôi mắt hung ác rơi trên người Cố Khinh Chu.
/3749
|