Chương 15.2: Bị bỏ lại.
Cố Khinh Chu thì cúi mặt xuống, không có bất kỳ biểu tình gì, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.
Cô chẳng có một chút cảm thấy tội lỗi nào!
Cố Khuê Chương càng phát hiện ra tâm cô tàn độc, trong lòng đã chậm rãi nảy sinh sự chán ghét.
"Không có gãy." Bác sĩ dùng tiếng Đức nói với y tá.
Y tá phiên dịch cho người nhà Cố Khuê Chương nghe.
"Cái gì?" Tần Tranh Tranh ngạc nhiên.
Y tá lại nói lại một lần nữa: "Tay tiểu thư không có gãy xương!"
"Thế nhưng... Thế nhưng nó đau đến như vậy!" Môi Tần Tranh Tranh tái nhợt, dựa vào người Cố Khuê Chương: "Cô chắc chắn không, bác sĩ chỉ sờ một cái là biết?"
Thái độ của y tá lạnh lùng, nói: "Nếu không tin, vậy đi khám chỗ khác."
Cố Tương cũng khó có thể tin, thử cử động cổ tay, tựa như hoàn toàn không có sự đau đớn trước đó nữa.
Việc này sao có thể!
Tần Tranh Tranh nhìn sắc mặt Cố Khuê Chương.
Cố Khuê Chương sững sờ, tiếp theo đôi mắt trầm xuống, sắc mặt so với vừa rồi càng khó coi hơn, bình tĩnh giống như mưa to sắp tiến đến.
Tần Tranh Tranh chột dạ, ở trong lòng mắng to Cố Tương: "Con nhóc chết tiệt này, muốn vu oan Cố Khinh Chu thì không thể tìm một cái cớ hay hơn một chút sao? Bây giờ ở trước mặt mọi người bị vạch trần, làm sao giải thích đây?"
Cố Tương khóc: "Không có khả năng, tay của con rõ ràng là đã gãy, rõ ràng là bị em gái bẻ gãy."
Bác sĩ cùng y tá nhìn biểu cảm của mấy người trong nhà này, lập tức liền hiểu rõ.
"Chứ vì sao tay của con đau đến thế?" Cố Tương chưa từ bỏ ý định, gần như muốn níu y tá, hỏi: "Có phải bây giờ chưa gãy hoàn toàn, về đến nhà mới gãy mất hay không?"
"Không phải." Y tá lẳng lặng nói.
"Xác định không sao?" Cố Khuê Chương chịu đựng cơn thịnh nộ ngập trời, hỏi y tá.
Y tá bảo đảm nói: "Xương cốt không gãy, còn tại sao đau, chỉ có tiểu thư mới tự hiểu." Ý là nói, Cố Tương đang giả vờ.
Cố Khuê Chương thấy con gái không có việc gì, ông ta lại giống như kẻ ngu, nửa đêm vượt nửa cái Nhạc Thành đến bệnh viện với chúng, ông ta cực kỳ giận dữ, sải bước đi ra ngoài.
"Lão gia..." Tần Tranh Tranh chột dạ hụt hơi, bận bịu đuổi theo.
Cố Tương ngạc nhiên.
Lúc này Cố Tương mới nhớ tới lúc ra Đốc Quân phủ, Cố Khinh Chu đột nhiên bắt lấy tay của cô ta, nhẹ nhàng đẩy một chút.
Có phải vào lúc đó Cố Khinh Chu đã lặng lẽ nối lại tay của cô ta, cho nên làm cô ta mất mặt trước mặt cha như thế?
"Là mày, đều tại mày!" Cố Tương chạy lên, muốn đánh Cố Khinh Chu.
Đương nhiên là tại Cố Khinh Chu.
Ra khỏi Đốc Quân phủ, Cố Khinh Chu cứ như vậy cầm lên bẻ một chút, đã sớm nối lại xương cổ tay cho Cố Tương rồi.
Cố Khinh Chu lạnh nhạt mỉm cười, nói một câu: "Chị hai à, hôm nay tâm trạng của cha không tốt, chị xác định muốn lần nữa làm ra chuyện mất mặt, để tâm tình của cha càng tệ hơn, bênh tôi hơn sao?"
Cố Tương ngây người, cánh tay đang vươn ra chuẩn bị đánh cô đã rụt trở về.
Đúng vậy, không thể chọc giận cha, cũng không thể để cho Cố Khinh Chu lấy cớ.
Trước đó cha hận Cố Khinh Chu bẻ gãy tay Cố Tương, hiện tại hận Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh lường gạt ông ta.
Nộ khí của cha, so với vừa rồi tăng thêm mấy lần, Cố Tương có chút sợ hãi.
Cố Tương vội vã đuổi theo.
Cố Khinh Chu không nhanh không chậm, bước theo sau lưng.
Cố Khuê Chương đứng ở bên cạnh xe, không nói gì, hô hấp lại nặng nề, tay nắm chặt lại thành nắm đấm.
"Lão gia, ngài nghe em nói tỉ mỉ, em cũng không biết Tương Tương nó..." Tần Tranh Tranh muốn gạt mình ra ngoài.
Cố Khuê Chương lại từ trong kẽ răng rít ra hai chữ: "Ngậm miệng!" Giọng ông ta lộ ra sự rét lạnh, so với lúc điên cuồng gào lên còn khiến cho người ta lạnh sống lưng hơn.
Nước mắt Tần Tranh Tranh chảy xuống.
Cố Tương đuổi tới, thấy cha tức giận như vậy, đứng ở bên cạnh không dám nói lời nào.
"Khinh Chu, con lên xe trước đi." Giọng Cố Khuê Chương âm trầm.
Cố Khinh Chu không dám không nghe theo.
Cô lên xe hơi, chợt Cố Khuê Chương cũng ngồi lên, đóng chặt cửa xe.
Cố Khuê Chương cắn răng nói với tài xế: "Về nhà!"
Đêm hôm khuya khoắt, ông ta bỏ lại hai mẹ con Cố Tương ở bệnh viện.
"Cha... ."
"Lão gia..."
Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng khóc, còn có tiếng bước chân vội vàng đuổi theo, Cố Khuê Chương lại không hề quay đầu, ông ta tức giận đến mức gân xanh nổi lên trên trán.
/3749
|