Chương 16.1: Hướng gió thay đổi.
Cố Khinh Chu ngồi ở trong xe, hai tay giao nhau, hơi thở nhỏ bé yếu ớt, không phát ra bất kỳ tiếng động gì.
Hô hấp của Cố Khuê Chương nặng nề, hít từng hơi một, cực kỳ phẫn nộ.
Ông ta là đàn ông uy quyền, là người cha uy vọng, hôm nay lại hứng chịu đả kích.
Vợ con của ông ta, coi ông ta là đồ đần mà đi lừa gạt ông ta.
Đón Cố Khinh Chu trở về từ hôn là ý tứ của vợ ông ta, lúc ấy vợ chồng bọn họ cũng nói qua, tuyệt đối không làm khó dễ Cố Khinh Chu, chờ từ hôn xong còn định cho Cố Khinh Chu một chút của hồi môn.
Không nghĩ tới, ngày đầu tiên Cố Khinh Chu về nhà, lão tam cùng lão tứ đã dùng kéo đi đâm cô, kết quả ngược lại lão tam bị thương; ngay sau đó, con gái lớn Cố Tương ôn nhu an tĩnh cũng dùng loại trò vặt này để vu oan Cố Khinh Chu.
Bọn họ không dung nổi một con nhóc nông thôn hay sao?
Cố Khuê Chương cảm giác sâu sắc cách giáo dục của nhà mình rất thất bại!
Bọn họ không chỉ bắt nạt Cố Khinh Chu, còn xem Cố Khuê Chương như đồ đần, thật ghê tởm.
"Tương Tương được cha yêu thương từ nhỏ đến lớn, bây giờ xem ra tiền đồ chỉ có giới hạn ở đây, uổng phí cha khổ cực vun trồng!" Cố Khuê Chương cắn răng tự nói.
Còn đôi mẹ con kia, Cố Khuê Chương hận không thể lập tức từ mặt đuổi đi.
Ông ta cũng không muốn nhìn thấy Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương.
Lúc sắp đến cửa nhà, Cố Khuê Chương hơi tức giận, hỏi Cố Khinh Chu: "Yến hội đêm nay như thế nào?"
Đây là hỏi quá trình từ hôn như thế nào, người Đốc Quân phủ có làm khó cô không.
Đương nhiên, cho dù là làm khó, Cố Khuê Chương cũng không quan tâm. Cố Khinh Chu sống ở nông thôn từ nhỏ, tựa như cực đá chưa được mài dũa, đối với Cố Khuê Chương không có bất kỳ giá trị gì.
Giọng Cố Khinh Chu êm dịu, giống như dương liễu non mềm quất vào mặt, ấm áp: "Tốt ạ, chúng con cứ mãi ngồi như vậy, ai cũng không biết, về sau Đốc Quân phu nhân phái người mời con khiêu vũ. . . ."
Cố Khuê Chương không lên tiếng, chờ Cố Khinh Chu nói tiếp.
Cố Khinh Chu dừng lại, ông ta ừ một tiếng, Cố Khinh Chu mới tiếp tục.
"Đốc Quân rất thích con khiêu vũ, bảo con gọi ông ấy là cha, phu nhân nói người thế hệ mới đều gọi là bác trai, không gọi là cha…”
"Cái gì!???" Cố Khuê Chương sững sờ.
Cố Khinh Chu lặp lại: "Đốc Quân phu nhân nói, người thế hệ mới. . . . ."
"Cha không hỏi Đốc Quân phu nhân, cha hỏi Đốc Quân, ông ấy nói cái gì?" Giọng Cố Khuê Chương gấp rút, mang theo vài phần mơ hồ khó có thể tin nổi.
Chẳng lẽ, bánh từ trên trời rớt xuống, đứa con gái mà ông ta chưa hề thừa nhận, có thể câu cho ông ta một con rùa vàng?
Cái này quả thực là việc ngoài ý muốn!
Cố Khuê Chương đột nhiên nhớ tới, Cố Tương khóc sướt mướt như vậy nói rằng Cố Khinh Chu vặn gãy tay mình, là bởi vì Cố Khinh Chu đạt được địa vị Cố Tương mong muốn nhất hay sao?
Vẻ lo lắng trong lòng Cố Khuê Chương bị quét sạch sành sanh.
Tư gia là hào môn, Cố gia muốn cũng không được, nếu không phải trước kia có duyên phận, dù là làm bà nhỏ cho Thiếu soái thì cũng không tới phiên Cố Khinh Chu.
"Đốc Quân nói, con kêu ông ấy là cha." Cố Khinh Chu lặp lại. Khóe môi cô mang theo nụ cười mỉa mai, cố ý nhẹ nhàng nhu nhược nói câu đó.
Cố Khuê Chương ngồi trong xe u ám, nhịn không được lộ ra nụ cười, bên trong tiếng nói cũng mang theo ý cười không cách nào đè nén: "Đốc Quân rất thích con."
Thật sự là vui mừng!
Cố Khuê Chương không nắm chắc có thể trèo qua được cổng nhà Tư gia, mặc dù Cố Tương xinh đẹp lại có tài nhưng trong toàn bộ Nhạc Thành không tính là xuất chúng nhất. Mà Đốc Quân phủ lại là dòng dõi chư hầu một phương, há để cho Cố Tương tùy ý trèo cao?
Đồng thời, Cố Khuê Chương lại không dám không từ hôn, sợ Tư Đốc Quân bảo ông ta hạn hẹp, làm cho ông ta mộng đẹp không thành, ngược lại vứt đi việc phải làm.
Bây giờ, Cố Khinh Chu đạt được sự yêu thích của Tư Đốc Quân, còn công khai thừa nhận thân phận của cô, Cố Khuê Chương thở phào một cái.
Quả nhiên, vận khí của ông ta vẫn rất tốt!
"Khinh Chu à, về sau muốn cái gì, trực tiếp nói với cha là được, đừng để mình chịu thiệt thòi." Cố Khuê Chương vui sướng, đã sớm quên chuyện Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh.
/3749
|