Chương 16.2: Hướng gió thay đổi.
Trở lại Cố Công Quán, Cố Khuê Chương vui cười, trực tiếp đến phòng bà ba Tô Tô.
Tô Tô nấu một bữa ăn khuya nóng hổi, Cố Khuê Chương ăn một bát cháo hải sản, cùng Tô Tô vui vẻ, giày vò nửa giờ, rã rời ngủ thật say, sớm đã quên vợ con bị ông ta bỏ lại Bệnh viện giáo hội Đức quốc.
Cố Khinh Chu nằm ở trên giường, mái tóc thật dài trải trên cái chiếu màu nâu sẫm, rơi vào khuỷu tay nhỏ nhắn của cô, mát mẻ mềm mại.
Cô nhìn nóc nhà cao cao, vách tường tuyết trắng không có bất kỳ vật gì, khóe môi lại có chút vểnh lên.
"Mẹ Lý, con ở Nhạc Thành tất cả đều thuận lợi." Cố Khinh Chu tự lẩm bẩm: "Con được Tư Đốc Quân thừa nhận, từ đó liền đứng vững. Tất cả đều chiếu theo kế hoạch của chúng ta, con rất khỏe -- ngoại trừ hôm qua gặp phải một tên biến thái. . . ."
Mẹ Lý tên gọi Lý Quyên, là nhũ mẫu của cô, từ nhỏ đã nuôi dưỡng cô, là người thân nhất của Cố Khinh Chu, còn ở tại nông thôn.
Mấy năm nay sức khỏe của mẹ Lý không tốt, đồ ăn nông thôn đơn sơ, cũng không có cái gì bổ dưỡng, Cố Khinh Chu rất yêu thương bà.
Đó là người thân duy nhất của Cố Khinh Chu, cô tuyệt không thể rời bỏ bà.
"Mẹ Lý, chờ sản nghiệp của ông ngoại trở lại trong tay con, con sẽ đón mẹ trở về thành, mẹ nhất định phải khỏe mạnh chờ con đấy." Cố Khinh Chu thì thào.
Nương theo tiếng thì thào nói nhỏ, cô tiến vào mộng đẹp, đêm nay ngủ vô cùng ngon.
Ở Bệnh viện giáo hội Đức quốc xa xôi, Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương thì không có cách nào ngủ được, hai người chật vật vạn phần.
Tháng chạp ở Nhạc Thành, gió đêm gào thét, lạnh lẽo thấu xương. Ngoài cửa bệnh viện, đêm khuya cũng không có xe kéo.
Trong đêm, xe kéo đều đến các phòng khiêu vũ chờ đợi khách nhân nửa đêm tan cuộc, bệnh viện giáo hội xa các sàn nhảy, không có người kéo xe.
May mà có phòng cấp cứu còn mở cửa.
Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương dưới con mắt khinh thường của y tá, ngồi ở phòng khám lạnh buốt như nước đá,vừa lạnh vừa mệt mỏi.
"Mẹ, con sẽ không bao giờ tha thứ cho Cố Khinh Chu." Cố Tương khóc: "Sao chúng ta lại xui xẻo như thế chứ?"
Tần Tranh Tranh không nói lời nào.
Đến một bước này, Tần Tranh Tranh cũng có chút kinh ngạc. Lão tứ nói Cố Khinh Chu làm lão tam bị thương, Cố Tương nói Cố Khinh Chu bẻ gãy tay của cô ta.
Cuối cùng bị vạch trần, đều là lời bịa đặt.
Nhưng có vừa khéo như thế không?
Hay là, toàn bộ đều là sự thật, chỉ có bọn họ coi thường Cố Khinh Chu, ngược lại không để ý đến.
"Phải đề phòng nó." Tần Tranh Tranh lạnh lùng nói: "Nó vừa về đến nhà đã làm con bị thương, cả em gái của con cũng bị thương, chúng ta đều bị nó lừa!"
"Mẹ tin tưởng con?" Cố Tương cảm kích rơi lệ.
"Đương nhiên, con là bảo bối của mẹ, mẹ không tin con thì còn tin ai?" Tần Tranh Tranh nói.
Cố Tương ôm chặt Tần Tranh Tranh.
"Mẹ, đuổi nó đi đi." Cố Tương khóc lóc nói: "Nó rất đáng hận, nếu không phải tại nó, Đốc Quân phủ đã tuyên bố vị hôn thê Nhị thiếu soái chính là con."
Trong lòng Tần Tranh Tranh cũng như bị kim đâm đau đớn, con vịt tới tay lại bay đi.
"Đuổi nó đi quá khó khăn, bây giờ cha con đang tin tưởng nó, Đốc Quân phủ cũng thừa nhận thân phận của nó." Đôi mắt của Tần Tranh Tranh âm trầm: "Để cho cha con không còn tin nó, đó mới là quan trọng nhất."
"Mẹ, mẹ có chủ ý gì?"
"Con nghĩ mẹ con ăn chay ư?" Tần Tranh Tranh hừ lạnh: "Tiểu yêu tinh, năm đó mẹ nó còn thua trong tay của mẹ, huống chi nó miệng còn hôi sữa?"
Hai mẹ con ôm nhau, run lẩy bẩy.
Sáng hôm sau, có xe kéo đến kiếm khách, lúc này Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh mới ngồi xe về nhà.
Trong nhà cũng biết, đêm qua phu nhân cùng Đại tiểu thư bị lão gia bỏ lại Bệnh viện giáo hội Đức quốc, chỉ dẫn theo Khinh Chu tiểu thư trở về; mà Tư Đốc Quân công khai thừa nhận, Khinh Chu tiểu thư là vị hôn thê của Tư Thiếu soái.
Hướng gió trong nhà hoàn toàn thay đổi.
"Khinh Chu tiểu thư, ngày thường Thiếu soái như thế nào?" Bà ba hiếu kì hỏi: "Phong thái nhẹ nhàng hả?"
Cố Khinh Chu mỉm cười: "Con còn chưa nhìn thấy anh ấy, tối hôm qua Thiếu soái không có xuất hiện."
/3749
|