Chương 2.1: Chị em hung ác.
Cố Khinh Chu thuyết phục quản gia tới đón cô bỏ xe lửa, đổi thành đi thuyền đến Nhạc Thành.
Cô không muốn bị người đàn ông kia tìm được, đòi lại khẩu Browning.
Nhạc Thành to như vậy, không đến nhà ga ở Nhạc Thành, không tin anh có thể dễ dàng tìm được cô; dù cho tìm được, Cố Khinh Chu cũng giấu kỹ khẩu súng hoặc là cầm đến chợ đen bán với giá cao, chết cũng không thừa nhận.
“Cứ một lúc lại bị dừng xe kiểm tra, tôi sợ lắm, không bằng đi thuyền, từ bến tàu đi vào.” Cố Khinh Chu khẽ cắn môi.
Cô có một đôi môi anh đào đỏ hồng, hàm răng tuyết trắng, đôi mắt to lung linh khiến người khác nhìn vào không khỏi mềm lòng.
Tuy Vương quản gia là một người thô kệch nhưng cũng biết thương hương tiếc ngọc: “Khinh Chu tiểu thư đừng sợ, đến trạm kế tiếp thì chúng ta xuống xe, đổi sang đi thuyền là được.”
Tới trạm tiếp theo, bọn họ quả nhiên đi thuyền.
Sau việc ấy, Cố Khinh Chu đối với Vương quản gia cũng ôn hòa hơn đôi chút.
“Từ khi bắt đầu có trí nhớ thì tôi đã theo mẹ Lý về nông thôn, tôi không biết trong nhà có những ai. . . ." Cố Khinh Chu hỏi thăm tin tức từ Vương quản gia.
Vương quản gia liền đem việc của Cố gia nói cho cô biết một lần.
Cố Khinh Chu gật đầu, không khác mấy so với hiểu biết của cô.
Thuyền chậm hơn xe lửa, bọn họ trễ năm ngày mới đến Nhạc Thành.
Cố Khinh Chu xách theo cặp da màu nâu đứng ở cửa Cố Công Quán, tinh tế đánh giá tòa nhà kiểu Pháp này.
“Đây là sản nghiệp của ông ngoại mình.” Cố Khinh Chu thầm nghĩ.
Ông ngoại Cố Khinh Chu từng là phú thương Nhạc Thành, tổ tiên làm nghề vải vóc.
Mẹ của mẹ cô khó sinh, cô chỉ có duy nhất một người cậu nhưng người này lại nghiện thuốc phiện, bị người ta đâm chết trong quán thuốc.
Ông ngoại bạc đầu liền giao hết sản nghiệp cho con gái, không chịu nổi rồi qua đời, cho nên tất cả gia nghiệp đều rơi vào tay ba của Cố Khinh Chu.
“Khinh Chu tiểu thư, về đến nhà rồi.” Vương quản gia cười, tiến lên gõ cửa.
“Đúng vậy, về đến nhà rồi.” Cố Khinh Chu khẽ nói.
Đây là sản nghiệp của ông ngoại cô, cô là dòng dõi trong nhà, đương nhiên đây là nhà của mình.
Đồ của chính mình, cô muốn từ từ lấy nó về.
Cô nheo đôi mắt, lộ ra một hình vòng cung, cười đến thẹn thùng thiện lương.
“Mình trưởng thành rồi, gia nghiệp nên trở về trong tay mình.” Cố Khinh Chu thầm nghĩ, khóe môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Vương quản gia liền thở dài ở trong lòng: “Khinh Chu tiểu thư quá ngoan ngoãn, giống như một con thỏ. Trong nhà toàn những người gian trá còn hơn hồ ly, cô khẳng định sẽ bị hại chết.”
Vương quản gia nghĩ đến đây liền cảm thấy tiếc nuối.
Trên đường đến đây, ông vẫn rất thích Cố Khinh Chu, không nghĩ cô sẽ bị hại chết một cách đáng thương như vậy.
Vào nhà lớn, một người phụ nữ cao gầy mặc sườn xám gấm Vân Cẩm đứng ở thềm son nhìn Khinh Chu, khóe mắt mang đầy ý cười.
Bà ta bảo dưỡng nhan sắc rất kỹ, trông ước chừng chỉ mới ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, vòng eo thon thả, phong tư yểu điệu.
/3749
|