Chương 2.2: Chị em hung ác.
“Khinh Chu?” Bà ta nhẹ nhàng gọi, giọng nói dịu dàng hiền lành.
Đây là mẹ kế của Cố Khinh Chu, Tần Tranh Tranh.
Tần Tranh Tranh là chị họ của mẹ đẻ Cố Khinh Chu, lại ngầm qua lại với cha Cố Khinh Chu là Cố Khuê Chương, làm vợ hai của Cố Khuê Chương.
Khi đó, Cố Khuê Chương cùng mẹ Cố Khinh Chu vừa mới lấy nhau.
Tần Tranh Tranh so với mẹ Cố Khinh Chu sinh con sớm ba năm, cho nên bây giờ Cố Khinh Chu có một chị gái, một anh trai, đều là huyết mạch của cha cô.
Nói đến lại càng châm biếm!
Từ bà nhỏ lên làm bà cả, Tần Tranh Tranh lại sinh thêm một đôi song sinh nữ.
Cố Khuê Chương cùng Tần Tranh Tranh, mang theo bốn đứa con của bọn họ ở lại nhà ông ngoại của Cố Khinh Chu, quang minh chính đại gọi nơi đây là “Cố Công Quán”.
Khóe môi Cố Khinh Chu khẽ nhếch, tươi cười thẹn thùng lại ngượng ngùng, lông mi dài nhẹ rũ xuống, che khuất sự lãnh lẽo trong ánh mắt, không nói lời nào.
Tần Tranh Tranh cùng Vương quản gia đều thấy cô thẹn thùng.
“Đây là đại phu nhân, Khinh Chu tiểu thư, hãy gọi là mẹ.” Vương quản gia nhắc nhở Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu cúi thấp đầu, cười đến càng thêm thẹn thùng, “Mè” à? Tôi tuyệt đối sẽ không gọi.
Tần Tranh Tranh cũng xứng sao?
“Đừng làm khó dễ đứa nhỏ.” Tần Tranh Tranh hiền lành ôn nhu, tiếp nhận chiếc cặp da trong tay Cố Khinh Chu: “Mau vào đi.”
“Dạ.” Giọng Cố Khinh Chu nhỏ như ruồi, bước vào bậc thềm cao cao.
Đại sảnh Cố gia trang hoàng thật sự xa hoa, một bộ đồ dùng từ Italy, một chiếc đèn treo kiểu Ý, những ngọn đèn rực rỡ tráng lệ.
Cố Khinh Chu ngồi ở phòng khách uống trà, Tần Tranh Tranh hỏi cô rất nhiều.
Rất thân thiện.
Cố Khinh Chu bày ra dáng vẻ thiếu nữ ngượng ngùng ở nông thôn, vụng về, ít nói và sợ sệt, biểu diễn đến chân thực không dấu vết.
Cô ngụy trang thành tiểu bạch thỏ phúc hậu và vô hại.
Tần Tranh Tranh “điều tra” nửa ngày cũng chỉ ra một kết luận cô là “Tiểu bạch thỏ”.
Đứa nhỏ này rất dễ bắt nạt, không bằng mẹ đẻ của nó, bà ta liền buông lỏng cảnh giác.
Ngoan ngoãn nhát gan là được, Tần Tranh Tranh có thể tạm thời chứa cô mấy ngày.
Chiều tối, Cố Khuê Chương tan tầm trở về nhà.
Cố Khuê Chương ngồi một chiếc Jeep đen bóng loáng, có tài xế chuyên dụng. Ông ta xuống xe thì nhìn thấy Tần Tranh Tranh cùng Cố Khinh Chu ở cổng lớn nghênh đón ông ta.
Ông ta khoác một chiếc áo choàng đen lớn bên ngoài, bên trong là Âu phục màu cà phê sọc thẳng cùng màu với áo trong, cà vạt màu đen, trên túi áo có cài trang sức đồng hồ vàng, dây xích của đồng hồ phát ra ánh sáng óng ánh.
“Cha của con đã trở lại.” Tần Tranh Tranh cười nói với Cố Khinh Chu.
Cố Khuê Chương nhìn Cố Khinh Chu, dừng lại một bước, trên mặt hiện ra vài phần kinh ngạc.
“À, là Khinh Chu.” Cố Khuê Chương đánh giá Cố Khinh Chu: “Con đã lớn như vậy.......”
Cố Khinh Chu mặc áo sam màu xanh nhạt , váy dài màu xanh lá cây, xiêm y đặc biệt quê mùa, nhưng cô thanh tú đến lạ, hai bím tóc rũ xuống bên mặt, dáng vẻ lịch sự tao nhã, so với những cô gái tóc ngắn trong thành quả thực danh giá hơn.
/3749
|