Chương 18.1: Đạp nát giày sắt.
Đó là người làm việc nặng tại hiệu thuốc Hà thị, thân hình cao lớn hiên ngang, khí chất bất phàm, làm Cố Khinh Chu giật mình, cô nhìn anh ấy thêm vài lần.
“Cậu ấy là người mới tới giúp đỡ, là một người câm.” Mộ Tam Nương giải thích.
Cố Khinh Chu mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn ngây thơ thuần khiết, đi theo Mộ Tam Nương vào bên trong.
Cả hai ngồi xuống, Cố Khinh Chu đem tình hình gần đây của sư phụ nói cho Mộ Tam Nương biết: “Thầy vẫn khỏe mạnh, chỉ là thầy áy náy vì đã liên luỵ người nhà, làm hại mọi người hối hả ngược xuôi, không chỗ dung thân.”
“Nói cái gì vậy?!” Mộ Tam Nương khổ sở, “Người nhà chính là cùng vinh cùng nhục, anh ấy ở thế nhiều năm, mọi người đi tìm cũng không thấy anh ấy.”
“Sư phụ không muốn mọi người đi tìm ông ấy.” Cố Khinh Chu nói: “Cô là em gái của sư phụ con, về sau chính là cô của con!”
Từ đâu có một cô nhóc xinh đẹp đáng yêu gọi mình là cô, lại như người kế tục của anh trai, nước mắt Mộ Tam Nương chảy xuống, lập tức tháo chiếc vòng ngọc trên tay mình đeo lên cho Cố Khinh Chu : “Cháu gái tốt như vậy, cô thật có phúc!”
Đây có thể gọi là nhận người thân rồi không?
Buổi sáng nắng từ song cửa sổ chiếu vào, dừng trên mặt Cố Khinh Chu, làm nổi bật sợi tóc bên má cô, càng tô điểm thêm cho làn da trắng như tuyết, đôi môi anh đào mọng nước, hai tròng mắt đen thâm thúy.
Cô bé này thật đẹp, Mộ Tam Nương càng nhìn càng thích.
Mộ Tam Nương cho rằng Cố Khinh Chu là từ nông thôn đến cậy nhờ bà, lập tức muốn tìm nhà ở cho cô, Cố Khinh Chu vội vàng kéo bà lại: “Con không có ở đây, cô, con đang ở tại nhà mình.”
“Nhà mình?” Mộ Tam Nương hoảng sợ.
Cố Khinh Chu nói tình huống trong nhà mình ra một lần.
“Con là con gái Phó tổng cục trưởng cục hải quan?” Mộ Tam Nương kinh hãi.
Phó tổng cục trưởng cục Hải quan, nhân vật nổi tiếng bậc trung trong giới phú thương Nhạc Thành, dù không được tính là gì, nhưng ở trong mắt người thường lại là quan lớn.
Mộ Tam Nương không nghĩ tới, vậy mà Cố Khinh Chu là tiểu thư quan gia!
Đợi bà cao hứng, Cố Khinh Chu liền đem tình cảnh nhà mình, cùng với mục đích cô vào thành nói cho Mộ Tam Nương biết.
“....... Năm đó mẹ con sinh con xong, thân thể vẫn luôn không tốt lắm. Bà mới vừa qua đời không được hai tháng, mẹ kế con liền mang thai đôi; cậu con ở Yên quán bị người ta đâm chết, bên cảnh sát kết án không giải quyết được gì. Sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con cũng muốn điều tra cho rõ.” Cố Khinh Chu nói.
Đây là mục đích cô vào thành.
Cô muốn cướp lại sản nghiệp của ông ngoại cô, cũng muốn biết rõ ràng lý do mẹ cô qua đời, đồng thời tìm ra hung thủ giết cậu.
Tiếp đó, Cố Khinh Chu nói cho Mộ Tam Nương biết: “Con vừa đến nhà, vào buổi tối, hai em gái cùng cha khác mẹ liền cầm kéo muốn rạch mặt con, may mắn con phát hiện kịp.”
Hai người nói chuyện gần một giờ.
Sự hưng phấn của Mộ Tam Nương dần dần tan biến thành khí lạnh, bà hít một hơi, nói: “Bọn họ đối xừe với con như vậy, sẽ có ngày bị báo ứng!”
Cố Khinh Chu cười: “Ông trời công bằng, báo ứng chưa tới mà thôi.”
Cô rất lạc quan, Mộ Tam Nương vui mừng.
Buổi trưa, Cố Khinh Chu ở lại nhà Mộ Tam Nương dùng cơm trưa, Mộ Tam Nương cũng đơn giản giới thiệu tình hình gần đây của nhà mình cho cô biết.
“Ông bà cụ đều đi rồi, hiện giờ còn năm đứa con, ba đứa đang đi học, hai đứa ở nhà.” Mộ Tam Nương nói.
Mộ Tam Nương có một con gái lớn nhất năm nay mười ba tuổi, đang học ở trường công nữ sinh, thoát nạn mù chữ, học không có bản lĩnh gì, tương lai có thể đi tìm một toà soạn làm một biên dịch nhỏ, hoặc là đi nhà in làm thư ký; ngoài ra bà còn có một con gái thứ mười một tuổi, cùng trường với chị gái; đứa thứ ba là con trai, năm nay tám tuổi, vừa mới nhập học.
Còn lại hai đứa con trai, một đứa sáu tuổi, một đứa bốn tuổi, sớm không biết chạy đi đâu chơi.
Gia đình đông con, Hà tiên sinh cùng Mộ Tam Nương dùng số tiền ít ỏi nhờ bán thuốc nuôi nấng con cái, đã sớm gánh nặng chồng chất.
/3749
|