Chương 18.2: Đạp nát giày sắt.
“....... Cô, con có thể đến hiệu thuốc ngồi khám được không.” Cố Khinh Chu nói: “Nếu việc làm ăn ngày một tốt lên, chúng ta có thể mở viện Trung y, so với Tây y còn nổi tiếng hơn!”
Mộ Tam Nương cười, chỉ cho là lời nói vui đùa. Tuy cô là học trò của Mộ Tông Hà, thế nhưng chỉ là một đứa nhỏ, có bệnh nhân tin tưởng cô?
“Được, con thường tới chơi là được rồi.” Mộ Tam Nương dỗ Cố Khinh Chu, dù Cố Khinh Chu không xem bệnh, chỉ cần cô thường đến hiệu thuốc chơi là tốt rồi.
“Dạ.” Cố Khinh Chu cười nói.
Mộ Tam Nương thấy cô là một người ngoan ngoãn, bảo cô ở lại ăn cơm trưa, sau đó kêu người làm nhà mình đưa Cố Khinh Chu về nhà.
Người làm mới tới đầu tóc ngắn, mặc chiếc áo ngắn không hợp người, thân hình cao lớn rắn chắc.
Anh ấy coi chừng Khinh Chu, hai tròng mắt lạnh lẽo.
Cố Khinh Chu nhìn kỹ anh ấy, chỉ thấy hắn mũi cao, mắt đen môi mỏng, cho dù là quần áo không đúng kích cỡ nhưng vẫn có vài phần bá khí không thể che lấp, khí chất ung dung bất phàm.
Anh ấy là hậu duệ quý tộc trời sinh.
Một người có khí chất như thế, nhất định là sống ở gia đình cực tốt, vì sao anh ấy lại đi làm tiểu nhị?
Đôi mắt Cố Khinh Chu hơi đổi, cô mơ hồ đoán được thân phận của người này.
Người làm cùng Cố Khinh Chu đi ra ngoài, Cố Khinh Chu ngước mặt lên hỏi anh ấy: “Anh là người câm bẩm sinh sao?”
Ánh nắng xuyên qua tán cây hòe, ấm ấm áp áp, dừng ở nét mặt cô gái, ánh mắt cô tựa như đá quý màu đen tuyệt đẹp, bình tĩnh nhìn anh ấy.
Vẻ mặt người đàn ông không thay đổi, lười trả lời, tiếp tục đi ra ngoài.
Cố Khinh Chu cũng không trông cậy vào anh ấy sẽ lắc đầu hoặc là gật đầu, theo sát bước chân anh ấy.
Ra đến phố tây Bình An, nơi có xe kéo, người đàn ông lưu loát búng tay một cái, giống như đang gọi ô tô nhà mình, gọi xe kéo lại.
Anh ấy ra hiệu cho Cố Khinh Chu, ý bảo Cố Khinh Chu tự mình lên xe, sau khi xong việc anh ấy nhanh chóng quay người về tiệm thuốc, cũng không thèm nhìn cô.
Người làm này rất có cá tính!
Cố Khinh Chu nhìn bóng dáng anh ấy, chưởng quầy cùng Mộ Tam Nương chưa thấy qua đại quan quý nhân gì không biết anh ấy là người thâm sâu bao nhiêu, Cố Khinh Chu lại hiểu một vài phần.
Khóe môi cô hiện lên một nụ cười nhẹ: “Xem ra, mình tìm được một vị quý nhân!”
Hôm nay thu hoạch cũng không tệ lắm.
Vận khí tới, chắc chắn là ngăn không được.
Cố Khinh Chu mỉm cười, ngồi xe về Cố Công Quán.
Chờ cô về đến nhà thì đã là hoàng hôn. Ánh nắng chói mắt chiếu rọi căn nhà ba tầng Cố Công Quán, ngoài lan can màu trắng ngà, dây thường xuân trồng nửa bức tường đang theo gió lay động, đắm chìm trong ánh nắng chiều lộng lẫy sáng chói.
Căn nhà này thật tinh xảo.
Đôi mắt Cố Khinh Chu lộ ra sự sắc bén trầm ổn không hợp tuổi, đứng ở ngoài cánh cửa sắt, tinh tế đánh giá Cố Công Quán, thật lâu không gõ cửa.
Thật tốt, đây là nhà của ông ngoại cô.
“Năm đó, có phải mẹ cùng cậu mình lớn lên ở đây không? Lúc bọn họ còn nhỏ có dáng vẻ gì?” Cố Khinh Chu đứng ở cửa, lẳng lặng suy ngẫm, mưu toan tìm kiếm chuyện cũ.
Cô nhớ tới bây giờ căn nhà đã thuộc về Cố gia, khóe môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, tiếng cười lạnh lẽo.
Sau một lúc lâu, cô mới gõ cửa Cố Công Quán.
“Phu nhân.” Cố Khinh Chu vào cửa, thấy Cố Khuê Chương chưa trở về, chỉ có Tần Tranh Tranh ngồi ở phòng khách, ánh mắt âm trầm, Cố Khinh Chu tiến lên, nhẹ nhàng chào một câu.
Tần Tranh Tranh khẽ nhếch cằm, kiêu căng gật đầu.
Cố Khinh Chu liền đi lên lầu.
Rồi sau đó, cô nghe được tiếng chuông điện thoại.
Tần Tranh Tranh đi nghe điện thoại.
Cố Khinh Chu nằm ở ngoài lan can màu trắng ngà, giả vờ thưởng thức hoàng hôn nơi xa, lỗ tai lại đang nghe cuộc nói chuyện dưới lầu.
Cố Khinh Chu không nghe được cụ thể, nhưng Tần Tranh Tranh nói chuyện vô cùng nịnh nọt, kích động.
Không cần phải nói, là phủ Tư Đốc Quân đang gọi tới.
Cố Khinh Chu lạnh lùng cười, trở về phòng nghỉ ngơi. Cuộc điện thoại này, Tần Tranh Tranh hẳn là sẽ giấu kín, tuyệt đối không nói cho Cố Khinh Chu biết.
/3749
|