Chương 19.2: Tạm thời liên minh.
Tần Tranh Tranh giận dữ, lúc trước bà ta có thể chứa chấp bà ba, là vì đề phòng bà hai độc sủng, để cho hai người bọn họ tranh đấu lẫn nhau, Tần Tranh Tranh làm ngư ông đắc lợi.
Hôm nay xem ra, bà ba này không chịu an phận. Chờ bà ta xử lý xong Cố Khinh Chu, thì phải lấy mạng bà ba!
"Em định cơm nước xong sẽ dẫn Khinh Chu theo, không nghĩ tới bà ba lại nóng lòng như vậy." Tần Tranh Tranh thu lại tâm trạng, nụ cười ôn uyển hiền hòa, nói với Cố Khuê Chương: "Tối hôm qua đúng là Đốc Quân phu nhân gọi điện tới báo sáng hôm nay đưa Khinh Chu đi thăm Tư lão phu nhân."
Trong lời nói, chứng tỏ bà ba giành công, thậm chí còn vu oan phu nhân.
Bà hai không thích phu nhân, càng không thích bà ba trẻ hơn mình, lúc này lợi dụng bỏ đá xuống giếng: "Tô Tô thích nhất nghe lén, phu nhân và Đốc quân phu nhân nói chuyện mà cũng nghe được."
Bà ba bị công kích, nhất thời sắc mặt trắng nhợt, bóp chặt chén sứ trắng trong tay.
Cố Khinh Chu biết được bà ba tận lực giúp cô -- dĩ nhiên cũng là vì ích lợi, hy vọng tương lai lấy được sự dìu dắt của Cố Khinh Chu, có một chỗ dựa suốt đời.
Ở chỗ này, Cố Khinh Chu cần đồng minh.
"Thì ra phải đi Đốc Quân phủ, hèn chi phu nhân cùng Đại tiểu thư cũng đổi quần áo đẹp như vậy." Cố Khinh Chu mềm mại nói.
Đôi mắt cô u tĩnh, con ngươi màu mực nổi bật ở trong sóng mắt xanh thẳm giống như giếng cổ dưới đêm trăng, yên tĩnh, sâu không thấy đáy, tình cờ gợn lên mấy gợn sóng lăn tăn.
Trong đôi mắt hiện lên mấy tia sắc nhọc, Cố Khuê Chương liền hiểu.
Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương ăn mặc thỏa đáng, mà Cố Khinh Chu không có ý định ra cửa, hai người căn bản không định đưa Cố Khinh Chu đi.
Cố Khuê Chương liếc mắt nhìn Tần Tranh Tranh, ánh mắt lạnh đi, cái gì cũng biết. Ông ta buông chén đũa xuống, nói: "Sau này Đốc Quân phủ gọi điện thoại tới, em không cần thay Khinh Chu nhận điện thoại. Nếu Khinh Chu không có ở nhà, để cho bà ba nghe là được."
Bà ba cùng Cố Khinh Chu lật một ván cờ, sắc mặt Tần Tranh Tranh khó coi, bà hai càng lúng túng hơn.
Bàn cơm là chiến trường của đàn bà, không có khói súng, nhưng máu me đầm đìa.
"Lão gia, em làm sao có thể nghe chứ?" Bà ba quyến rũ chớp mắt: "Khinh Chu tiểu thư còn nhỏ, cần phu nhân giúp đỡ ra cửa, em chẳng qua chỉ là bà nhỏ, cùng Khinh Chu tiểu thư đến Đốc Quân phủ, Cố gia chúng ta lại thành không biết quy củ."
Cố Khuê Chương nghe lời này, rất hài lòng gật đầu một cái.
Nhìn đi, đây mới là thức thời đấy!
Dù sao Tần Tranh Tranh cũng xuất thân thấp hèn, ngày thường khá tốt, một khi có chuyện liền lộ ra gốc gác, không phải danh môn, Cố Khuê Chương rất căm tức.
"Hay cho em biết quy củ!" Cố Khuê Chương nói, ông ta gằn mạnh hai chữ quy củ.
Tần Tranh Tranh nhất thời mặt đỏ tới mang tai.
Sau khi ăn sáng xong, Cố Khuê Chương đi làm, Tần Tranh Tranh giận đến phát điên, mắng bà ba mấy câu, sau đó nói với Cố Khinh Chu: "Trở về phòng thay áo đi, chúng ta phải đi."
Cố Khinh Chu còn cần thân phận vị hôn thê Tư gia cho mình chỗ dựa, cũng không nói gì, trở về phòng đổi một bộ váy hạnh lâm xuân yến màu đỏ rực, quần xanh nhạt, bên ngoài là một cái áo khoác màu đỏ viền bạc, đi xuống cầu thang.
Vẫn là trang phục kiểu cũ, mặc ở trên người cô, đặc biệt tao nhã.
Nhớ tới mình còn chưa cho Cố Khinh Chu mặc quần áo phương Tây cùng váy dài, Tần Tranh Tranh cũng không nói gì, tránh cho lão gia nhớ tới lại ra một khoản tiền cho Cố Khinh Chu mua quần áo.
"Đồ quê mùa!" Cố Tương cười nhạt trong lòng: "Cố Khinh Chu ngu si sao, chuyện trọng đại như vậy, ăn mặc lại quê mùa, còn ngại không làm mất mặt Đốc Quân phủ à?"
/3749
|