Chương 20.1: Cướp đoạt cơ hội.
Cố Tương thầm rủa quần áo của Cố Khinh Chu, dáng vẻ quê mùa của Cố Khinh Chu, quả thực buồn cười.
Mà Cố Tương lại mặc váy dài màu đỏ nhạt thêu hải đường, vớ thủy tinh, phối với một đôi giày bốt da nai khảm bạch hồ, bên ngoài là áo khoác lớn bằng da chồn, hàng nước Nga, khuyên tai đen gợn sóng vô cùng hợp mốt.
Mặc như vậy chỉ thích hợp với phụ nữ đứng tuổi, già thì sẽ có chút ung dung, trẻ thì sẽ có chút cuồng dã, tóm lại làm nổi bật thân phận cao quý.
Cả người Cố Tương nguy nga lộng lẫy, Cố Khinh Chu thì ăn mặc giản đơn, liền lộ vẻ rất quê mùa.
Cố Tương khinh thường cười nhạt: "Muốn so với tao ư, vậy phải có tiền mua khoác da mặc trước đi thì mới có đủ tư cách!"
Nghĩ tới đây, Cố Tương tự dưng sinh ra cảm giác ưu việt.
Đúng vậy, cô ta vĩnh viễn cao hơn Cố Khinh Chu một cái đầu, là Cố Khinh Chu theo không kịp cô ta.
Tần Tranh Tranh cũng cảm thấy đem Cố Tương so với Cố Khinh Chu không đúng tí nào, khẽ mỉm cười.
Khoác da thật là đẹp mắt, Tần Tranh Tranh khi còn bé hy vọng trở thành người phụ nữ tôn quý thường xuyên mặc khoác da, đáng tiếc khi đó nghèo, ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể nhìn mẹ của Cố Khinh Chu – Tôn Khởi La mặc.
Bây giờ, là Cố Khinh Chu nhìn con gái Tần Tranh Tranh, quả nhiên là báo ứng, vẻ mặt Tần Tranh Tranh lộ ra vài phần hung ác.
"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây!" Tần Tranh Tranh lạnh lùng hả giận: "Nhớ lại lúc đó mình còn ở Tôn gia, tiện nhân Tôn Khởi La kia cả ngày quần áo sang trọng hoa lệ ở trước mặt mình. Hôm nay, đến phiên con gái ả thèm thuồng nhìn con gái mình, quả nhiên là ông trời có mắt."
Tần Tranh Tranh cười hư vinh, lấy được sự thỏa mãn cực lớn.
Tâm trạng của Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương không tệ, Cố Khinh Chu rũ thấp mắt, cùng nhau lên xe hơi.
Bà ba Tô Tô đứng ở lầu hai dựa vào rèm cửa sổ vải nhung màu xanh đậm, từ từ vuốt rèm cửa sổ, cứ lặp đi lặp lại như vây.
Nhìn thấy tận mắt mẹ con Tần Tranh Tranh ra cửa, bà ba lắc đầu cười.
Cố gia có một nha hoàn mười sáu mười bảy tuổi, là bà ba Tô Tô mang tới, tên là Diệu Nhi.
Diệu Nhi hỏi bà ba: "Bà ba cười cái gì?"
Bà ba mím môi, chỉ chỉ xe hơi đi xa, nói: "Cười bọn họ ngu!" Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
"Ai ngu?"
"Là hai người nào đó tự cho mình là đúng." Bà ba nói: "Ánh mắt người già hơn phân nửa đều là kiểu cũ, nếu hai vị tiểu thư đều mặc khoác da, bà cụ sẽ không nói cái gì. Nhưng Khinh Chu mặc váy khâm sam, Tương Tương mặc khoác da hiện đại, chắc chắn phải bị Tư lão phu nhân chê cười."
"Đúng vậy, bà cụ cũng không ưa các cô gái trẻ tuổi bây giờ, uốn tóc, mặc khoác da." Diệu Nhi cười nói.
Nụ cười của bà ba càng đậm.
"Chị, Khinh Chu tiểu thư mới tới không nói một lời nhưng nhìn qua rất lợi hại, có phải không? Cô ấy vừa mới trở về mấy ngày, phu, Đại tiểu thư, Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư đều nhận hậu quả." Diệu Nhi nói nhỏ.
Lúc không có ai, Diệu Nhi vẫn kêu bà ba là "Chị" .
Diệu Nhi là một cô nhi, năm tuổi ở ven đường xin cơm, thiếu chút nữa bị những ăn mày khác đánh chết, lúc ấy có một ăn mày mười bốn tuổi che chở cho cô ấy, từ đây hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Ăn mày đó, chính là Tô Tô.
Tô Tô sau khi trưởng thành, thấy làm ăn mày không phải là kế hoạch lâu dài, cho nên tiến vào phòng khiêu vũ làm vũ nữ. Chỉ tiếc bà ta hàng năm lưu lạc, da thịt đã sớm có nhiều dấu vết năm tháng, việc làm không có gì đặc biệt.
Rồi sau đó bà ấy gặp Cố Khuê Chương, lấy được lòng Cố Khuê Chương, được ông ta nạp làm thiếp, trở thành bà nhỏ Cố gia.
Tô Tô vào Cố gia, mang Diệu Nhi theo, chị em hai người từ nay không xa rời.
"Đúng vậy." Ánh mắt Tô Tô thâm sâu, lẳng lặng nói, "Khinh Chu không đơn giản, chị thật thích nó!"
"Chị, nếu chúng ta cùng Khinh Chu tiểu thư liên minh, có hy vọng gì không?" Diệu Nhi hỏi.
/3749
|