Chương 20.2: Cướp đoạt cơ hội.
Tô Tô vội vàng trợn mắt nhìn cô ấy một cái, giọng nói nhẹ bẫng: "Hư quá, cẩn thận tai vách mạch rừng."
Diệu Nhi liền vội vàng che miệng, mở mắt, vô tội nhìn Tô Tô.
*
Cố Khinh Chu đi theo mẹ kế cùng chị ra cửa, ngồi vào xe, xe hơi lái vào màn mưa dày đặc, tầng tầng lớp lớp nước mưa đọng trên cửa sổ, ngoài cửa xe mưa tí tách rơi trên mặt đất, tựa như nhiều đóa hoa ánh sáng bung nở.
Cha mẹ anh em của Tư Đốc Quân không ở Đốc Quân phủ, mà là ở tại một căn nhà cao cấp kiểu Pháp.
Tư Công Quán có một khu vườn hoa rộng lớn, bức tường đỏ cao treo đầy hoa tường vi, tháng chạp hoa rụng trơ trụi, chỉ còn cánh cửa sắt cao lớn nặng nề, khí độ uy nghiêm.
Người giúp việc ra mở cửa.
Cố Khinh Chu che dù, Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương che chung một cái, xuống xe bước vào Tư Công Quán.
"Cố phu nhân, Cố tiểu thư, mời đi bên này." Người giúp việc ra nghênh đón, cố ý dẫn đường cho mẹ con bọn họ.
Con đường dẫn vào lót đá cẩm thạch, trời mưa có chút trơn trượt, Cố Khinh Chu đi rất chậm. Hai bên đường mòn là những hàng cây xanh thấp bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ, lá cây màu bích đẹp đẽ lóng lánh, ở nơi này tháng chạp trời đông giá rét vẫn hiển lộ sức sống, cảnh đẹp ý vui.
Vòng qua hai căn nhà nhỏ, mới tới sân vườn của Tư lão phu nhân.
Sân vườn của Tư lão phu nhân là một nơi tinh xảo kiểu xưa, ba gian phòng chính, bốn gian phòng hai bên. Chấn song khắc hoa văn dùng thủy tinh thay thế màn cửa sổ bằng lụa mỏng, bên trong phòng dùng đèn thời Minh thay thế bóng đèn điện, tất vẫn duy trì phong cách cổ xưa.
"Sao nhiều người như vậy?" Vừa vào cửa, Cố Tương liền nhìn thấy bóng người trong chính đường, không khỏi cau mày.
Có rất nhiều người ở đây, không dễ phát huy a.
"Vì sao mỗi lần Đốc Quân phu nhân gọi chúng ta tới, lại không cho chúng ta cơ hội riêng?" Trong lòng Cố Tương căm tức.
Cô ta phát giác Đốc Quân phu nhân đùa bỡn bọn họ, hết lần này tới lần khác Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh có mưu đồ, cũng chỉ có thể bị Đốc Quân phu nhân đùa bỡn.
Người giúp việc dẫn đường giải thích: "Rạng sáng nay lão phu nhân lại bị bệnh, cho nên mời rất nhiều bác sĩ đến, Cố phu nhân, Cố tiểu thư, bên này."
Vừa nói, cô ấy liền dẫn ba người đến một căn phòng nhỏ bên cạnh.
"Lúc nào lão phu nhân gặp chúng tôi?" Cố Tương kéo người giúp việc hỏi.
Người giúp việc hơi cười, nói: "Yên tâm, một hồi là có thể thấy ngài."
"Lão phu nhân không sao chứ?" Cố Khinh Chu hỏi.
"Có bác sĩ ở đây, Cố tiểu thư yên tâm." Người giúp việc cười nói.
Người giúp việc dặn dò người khác dâng trà, sau đó tự đi vào chính đường, cùng Đốc Quân phu nhân chào hỏi, nói người của Cố gia tới.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, bên trong nhà đốt lò sưởi, lò lửa cháy mạnh ấm áp, Cố Khinh Chu tay bưng trà, từ từ uống mấy hớp, ánh mắt vượt qua chấn song, nhìn ra bên ngoài.
Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương nói nhỏ, Cố Khinh Chu cũng không có hứng thú.
Ước chừng một thời gian sau, Tam tiểu thư Đốc Quân phủ Tư Quỳnh Chi đi vào, cười nói với Tần Tranh Tranh: "Cố phu nhân, bà nội con nói muốn gặp mọi người, mau theo con tới chào."
Tư Quỳnh Chi nhàn tĩnh ôn nhu, nhìn rất nhu thuận, cô ấy không thích Cố Khinh Chu cùng Cố Tương, nhìn cũng không nhìn hai người, liền dẫn Tần Trang Tranh xuyên qua hành lang đến phòng chính.
Cố Tương tiến lên mấy bước, che đi Cố Khinh Chu sau lưng.
"Mình đẹp như vậy, bà cụ nhìn mình đầu tiên, chỉ sợ nhìn cũng không thèm nhìn Cố Khinh Chu." Cố Tương rất tự tin.
Tần Tranh Tranh cũng có chút tự mãn, nhìn Cố Khinh Chu.
Vì vậy, Cố Khinh Chu bị đẩy đến cuối cùng, khóe môi khẽ nhúc nhích, cũng không để ý, mà là yên lặng đi theo ở phía sau.
Lão phu nhân nằm bên trong phòng chính, Tư phu nhân đang trước giường, Tư Đốc Quân ở bên cạnh nói chuyện, những người khác của Tư gia đều ở đây với bác sĩ.
Tư lão phu nhân dựa người vào gối, nửa ngồi.
Tư Quỳnh Chi người mang Cố gia tới, Cố Tương chen ở phía trước nhất, không kịp chờ đợi kêu câu: "Lão phu nhân!"
/3749
|