Chương 21.1: Bắt mạch.
Cố Tương biết đạo lý “Vào trước là chủ”, muốn Tư lão phu nhân có hảo cảm với cô ta, về sau sẽ thấy Cố Khinh Chu không vừa mắt.
Cho nên, Cố Tương cướp đoạt cơ hội, vội vàng tỏ vẻ thân thiện, gọi một tiếng “Lão phu nhân”.
Cố Tương cao gầy mỹ diễm, ngũ quan tinh xảo, mái tóc xoăn dài xoã tung, áo khoác lông chồn vừa người, vẻ ngoài kiều mị, dáng người thướt tha lả lướt, người người đều thích.
Cố Tương cũng biết mình đoan trang vũ mị, dáng vẻ nhàn nhã thời thượng, xứng đôi với Thiếu soái đốc quân phủ, cô ta đắc ý, muốn đạt được ấn tượng đầu tiên của lão phu nhân, cho rằng cô ta mới là vị hôn thê của thiếu soái.
Không ngờ, lão phu nhân nhìn cô ta, con ngươi bình tĩnh ung dung lại hơi nhăn lại.
Trong lòng Cố Tương đánh bộp một cái: “Chẳng lẽ bà không thích mình? Sao có thể?”
Lão phu nhân nhíu mày rồi nhanh chóng buông ra, đôi mắt vi lượng, trong mắt có ý cười.
Cố Tương thấy ở trong mắt cực kì vui, quả nhiên cô ta quá lo được lo mất.
“Lại đây, đứa trẻ ngoan.” Lão phu nhân vẫy tay, đôi mắt vui mừng vừa lòng.
Cố Tương vui mừng như điên, cô ta liền biết Tư lão phu nhân thật tinh mắt, yêu thích cô ta. Chỉ là, vừa mới nãy nhíu mày là có ý gì?
Cố Tương cũng không kịp nghĩ nhiều, cô ta bước nhanh tiến lên, muốn giữ chặt tay lão phu nhân, miệng lưỡi càng thêm thân thiết, chỉ kém gọi bà nội, ngọt ngào: “Lão phu nhân......”
Tư lão phu nhân lại hất tay ra, chỉ tay về góc bên cạnh, không cho Cố Tương giữ chặt, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Không phải cháu.” Ánh mắt hiền lành lướt qua bả vai Cố Tương, dừng ở Cố Khinh Chu phía sau.
Cố Tương tức tối, đứng ngây ra đó, không di chuyển được, khuôn mặt đẹp thoáng chốc đỏ bừng.
Lão phu nhân lại hoàn toàn không phát hiện ra, trong mắt chỉ nhìn thấy Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu lúc này mới bước qua người chị gái, tiến lên hành lễ: “Lão phu nhân, thỉnh an ngài!”
Lão phu nhân, thỉnh an ngài! Nghe thế, Tần Tranh Tranh, Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi suýt chút nữa cười ra tiếng.
Đây là một câu chào quê mùa thế nào, nó là người tiền triều sao?
Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi bất đắc dĩ lắc đầu, Cố Khinh Chu này diễn xuất quá kém.
Không ngờ, Tư lão phu nhân lại sáng mắt, vui vẻ nắm lấy tay Cố Khinh Chu, cười nói: “Đứa trẻ ngoan, không ngờ con hiểu lễ như vậy. Người trẻ tuổi bây giờ không có mấy người biết quy củ.”
Tư Quỳnh Chi cứng đờ, vậy mà bà nội lại nói như vậy.
Tư phu nhân thì trong lòng hừ khẽ: Lão phu nhân nhớ tình bạn cũ, làm con dâu khó xử. Những tập tục cũ bị các quý phụ danh viện trong thành cười nhạo; không thời thượng, thì lại được mắt lão phu nhân.
Thật là tiến thoái lưỡng nan.
“Bao nhiêu tuổi rồi?” Lão phu nhân không để ý tới những người khác, chỉ giữ chặt tay Cố Khinh Chu, hỏi đông hỏi tây.
Cố Khinh Chu nhất nhất trả lời.
Lão phu nhân còn hỏi Cố Khinh Chu: “Ở nông thôn nào, ai hầu hạ con?”
Cố Khinh Chu cũng nghiêm túc đáp lại.
Một già một trẻ trò chuyện với nhau thật vui, mấy người phụ nữ ở đây sắc mặt đều không được tốt lắm, chỉ có Tư Đốc Quân thực vừa lòng.
Tư Đốc Quân rất hiếu thuận, thấy lão phu nhân vui vẻ đến thế, Tư Đốc Quân càng thêm vui mừng.
“Lão phu nhân, con nghe nói ngài sinh bệnh, con có thể bắt mạch cho ngài được không?” Cố Khinh Chu hỏi.
Mọi người sửng sốt, bao gồm lão phu nhân.
“Con còn biết bắt mạch?” Lão phu nhân hỏi ra điểm mọi người nghi ngờ.
Cố Khinh Chu thẹn thùng cười: “Con có biết đôi chút, ngài thương con, con mới dám múa rìu qua mắt thợ. Nếu ngài không ngại, chúng ta nói chuyện, con vừa nghe ngài nói vừa bắt mạch ạ?”
Lão phu nhân cũng không tin tưởng y thuật của Cố Khinh Chu. Không phải lão phu nhân khinh khi, mà là lão phu nhân có kiến thức, biết được trung y khó học, không thể chỉ vài năm công phu là có thể học thành.
Cho nên, hiện tại thế đạo đều đang mắng trung y lừa đảo, đơn giản là vì lòng người nóng nảy, người thừa kế trung y không mấy người học hành thành tài, mỗi người chỉ học sơ sơ như nửa xô nước, huỷ hoại thanh danh tổ tông.
So với Tây y, thật ra lão phu nhân càng tin tưởng Trung y hơn.
/3749
|