Chương 21.2: Bắt mạch.
Thời trẻ kinh sư có một danh y tên là Mộ Tông Hà, y thuật cực kì lợi hại, chỉ tiếc ông đã chết mười mấy năm, không có truyền nhân.
“Vậy con thử xem.” Lão phu nhân nắm tay Cố Khinh Chu, đối với đứa cháu dâu này bà rất là thích, cố tình thiên vị Cố Khinh Chu, liền vươn tay cho Cố Khinh Chu bắt mạch.
Cố Khinh Chu nói dạ, nhẹ nhàng đem ngón tay đặt lên mạch đập của lão phu nhân.
Lúc cô bắt mạch, Tư phu nhân, Tư Quỳnh Chi, Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương đều nhìn không chớp mắt, chỉ có Tư Đốc Quân cảm thấy thú vị.
Dáng vẻ bắt mạch của Cố Khinh Chu rất là nghiêm túc.
Tình cảm con người rất kỳ quái, Tư Đốc Quân vừa ý con dâu này, liền không cảm thấy Cố Khinh Chu làm ra vẻ, ngược lại cảm thấy cô hiếu thuận, càng nhìn càng thích, tương lai có thể quán xuyến công việc của Tư gia, sẽ là vợ hiền dâu thảo.
Đám người Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi thì lại cảm thấy Cố Khinh Chu làm bộ làm tịch.
Hai phút sau, Cố Khinh Chu thu hồi tay, mỉm cười nhìn Tư lão phu nhân, lộ ra hàm răng trắng, nụ cười điềm nhu mĩ lệ.
“Thế nào rồi?” Tư Đốc Quân hỏi.
Cố Khinh Chu cười nói: “Con chỉ là tùy tiện xem, không nhìn ra manh mối.”
Cố Tương phụt một tiếng, không nhịn được cười.
Nhìn đi, không giả bộ nổi nữa rồi?
Tư lão phu nhân ngước mắt liếc Cố Tương một cái, Cố Tương khiếp sợ, thu hồi nụ cười mỉa mai.
“Được rồi, đứa nhỏ này có tâm là được.” Tư lão phu nhân để lại mặt mũi cho Cố Khinh Chu.
Tư Đốc Quân đang muốn nói cái gì thì sĩ quan phụ tá tiến vào, có việc thông báo.
“Nói.” Tư Đốc Quân vung tay lên.
Sĩ quan phụ tá nói: “Đốc quân, nhóm bác sĩ đã bàn bạc xong, thỉnh ngài cùng phu nhân đến nói chuyện.”
Trung y không nói bệnh tình trước mặt bệnh nhân, sợ ảnh hưởng tâm trạng của bệnh nhân.
Tây y Đốc quân phủ đều là quân y từ nước ngoài du học về, người Hoa vẫn duy trì truyền thống cũ, cho nên mời đốc quân cùng phu nhân vào trong nói chuyện.
Tư lão phu nhân đối với bệnh của mình rất thoải mái, nói với sĩ quan phụ tá: “Không cần đi, cậu gọi nhóm quân y vào đây, bà cụ này tuổi tác cao như vậy rồi, còn sợ cái gì nữa? Nhóm bác sĩ khi khám đều là nói bệnh trước mặt tôi.”
Sĩ quan phụ tá khó xử nhìn Tư Đốc Quân.
Tư Đốc Quân không dám làm trái ý mẹ nửa phần, nói với sĩ quan phụ tá: “Đi mời nhóm bác sĩ vào đây.”
Bốn gã quân y theo thứ tự tiến vào.
Trong phòng liền trở nên đông đúc.
Tư phu nhân đưa mắt ra hiệu cho các nữ quyến, đám người Cố Khinh Chu liền thối lui đến góc tường Tây Nam, ngồi xuống ghế dựa, lặng im không dám quấy rầy nhóm bác sĩ hội chẩn.
“....... Lão phu nhân, ngài là bệnh trúng gió không thể nghi ngờ. Nửa năm qua, Trung y, Tây y đều thử qua hết, chúng tôi muốn mời ngài đến nước Đức, thiết bị chữa bệnh ở nước Đức rất tiên tiến, bác sĩ y thuật rất cao.” Một người quân y nói.
“Đúng vậy, lão phu nhân.” Một người khác tiếp lời: “Trúng gió không thể chậm trễ, chậm trễ nữa chỉ sợ.......”
Tư Đốc Quân cũng khuyên: “Mẹ, ngài còn muốn bốn đời tụ họp, xem chắt trai ra đời. Đi nước Đức một chuyến đi, trị hết lại trở về, về rồi còn hưởng phúc.”
“Tôi không đi cái nước Đức chó má gì đó!” Lão phu nhân nổi giận: “Cho mấy người nghĩ biện pháp, các người liền nghĩ ra biện pháp như vậy? Bà lão này sinh ở Nhạc Thành, chết cũng muốn chết ở Nhạc Thành, muốn tôi chết ở bên ngoài, đừng có hòng!”
“Mẹ, ngài đừng nói lời không may mắn, hiện tại tàu biển chở khách định kỳ rất ổn định, đi êm như đi trên mặt đất, coi như ngài ra cửa giải sầu đi, Mộ nhi cũng ở nước Đức đó.” Tư phu nhân cũng khuyên nhủ.
Lão phu nhân giận quá, càng không đồng ý hơn.
Tư Đốc Quân, Tư phu nhân cùng nhóm quân y thay phiên nhau khuyên giải, mọi người mồm năm miệng mười, làm lão phu nhân càng thêm nổi trận lôi đình.
Bà cụ tức chết đi được.
“Thật ra không cần phải đi nước Đức, bệnh của lão phu nhân căn bản không phải là trúng gió.” Đương lúc mọi người tận tình khuyên bảo, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ.
Cố Khinh Chu đứng lên, con ngươi nhu uyển nhìn mọi người, tự tin lại an tĩnh nói.
Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, ngoái đầu lại nhìn cô.
/3749
|