Chương 52: Cô giấu áo T-Shirt của nam dưới gối
“Cô ấy đã trưởng thành rồi, chung quy phải học được cách độc lập, không thể lại ỷ lại vào người khác” Hoắc Thiệu Hằng bình thường sẽ không giải thích, nhưng lần này lại phá lệ.
Hắn bước đi, hướng phòng ngủ Cố Niệm Chi đi.
Triệu Lương Trạch theo ở phía sau tiếp tục biểu đạt bất mãn, ngài nói không nhưng ngài có thể hay không không nếu đơn giản như vậy thô bạo? Cô ấy không phải là tôi cùng Đại Hùng loại này có thể té có thể đánh, không cần mặt mũi, cũng không phải lính đặc biệt của tổ chức hành động đặc biệt! —— như vậy quyết tuyệt nói không thấy sẽ không cách nhìn, tiểu cô nương sẽ khóc nhè có được hay không? !”
“Tôi tự có sắp xếp, không cần cậu bận tâm” Hoắc Thiệu Hằng không chút để ý nào nói, dừng bước lại, đứng ở trước cửa phòng ngủ Cố Niệm Chi, quay đầu liếc nhìn Triệu Lương Trạch.
Mặc dù mặt không ra vẻ gì, nhưng ánh mắt kia cùng vũ khí laser đế quốc quân bộ mới nhất nghiên cứu ra một dạng, liếc mắt nhìn liền tử thương.
Triệu Lương Trạch bị dọa đến rụt cổ một cái, không cam lòng nhỏ giọng lẩm bẩm nhưng Niệm Chi đặc biệt nhát gan, cô ấy đã từng bị dọa đến mất trí nhớ ngài sẽ không sợ cô ấy lại bị hù dọa ra cái tính xấu, đem ngài cũng quên luôn sao?”
[^^ tiểu thuyết ]
Hoắc Thiệu Hằng căn bản không trả lời loại vấn đề mang tính chất giả thiết này, tầm mắt của hắn ở trong phòng ngủ Cố Niệm Chi nhàn nhạt quét qua.
Phòng ngủ tiểu cô nương dọn dẹp vô cùng chỉnh tề không chút tạp chất.
Một tấm thư thích giường chiếu lớn lấy 1800 châm màu gạo trắng lá trúc văn Ai Cập miên ga trải giường.
Đầu giường để mấy con búp bê, mặc một váy công chúa màu tím sương mù, thật dầy lưu hải, nhỏ dài con ngươi, ngân bàn tựa như gương mặt, nở nang dáng người, nhìn qua giống như là ừ cổ họa đi ra tiểu cô nương, không phải là búp bê thường gặp theo phong cách Tây Dương, mà là búp bê mang đặc sắc cố đại đế quốc —— nhìn một cái chỉ thứ này búp bê không phải là trên thị trường nội địa mua được, mà là làm theo yêu cầu độc nhất.
Hoắc Thiệu Hằng trong đầu dần hiện ra cảnh Cố Niệm Chi mười hai tuổi ôm thật chặt những búp bê này.
Khi đó hắn cùng hiện tại một dạng công việc bận rộn, căn bản cũng không thể mỗi ngày phụng bồi cô, mà cô không nhìn thấy hắn sẽ tâm tình tan vỡ.
Sau đó Trần Liệt đưa ra, theo như Chiếu nhi đồng tâm lý học, cho cô một chút quen thuộc, cô tâm tình khẩn trương mới có thể hóa giải.
Những thứ búp bê này, chính là Cố Niệm Chi trong tấm hình kia đã từng ôm vào trong ngực, hẳn là cô đã từng quen thuộc.
Cho nên bọn họ dựa theo cái trong hình búp bê kia làm cho cô một con búp bê giống nhau.
“Gian phòng này xem qua sao?” Hoắc Thiệu Hằng ánh mắt từ nơi này nhiều chút búp bê bên trên lướt qua, lãnh đạm nhưng chuyển mắt, nhìn về phía Triệu Lương Trạch, ” Những vật tôi sở hữu tất cả đều phải lấy đi ”
“Nơi này là phòng ngủ của Niệm Chi, sẽ có của ngài? !” Triệu Lương Trạch cố nén mới không có ngay trước mặt Hoắc Thiệu Hằng mắt trợn trắng.
Hoắc Thiệu Hằng cong lên tay, dáng người cao ngất, mặt vẻ mặt nói đây là quân lệnh.
Triệu Lương Trạch há hốc mồm cứng lưỡi, không thể làm gì khác hơn là lập tức lớn tiếng trả lời là, thủ trưởng Quân lệnh như núi, hắn nào dám tranh cãi?
Nhưng đây cũng là phòng ngủ của Cố Niệm Chi, để cho những lính công vụ tới kiểm soát thứ kia được không?
Đang lúc Triệu Lương Trạch đang do dự, lại nghe Hoắc Thiệu Hằng chậm rãi nói không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Triệu Lương Trạch thở dài một hơi, vẫn là động thủ đi.
Vừa muốn kiểm soát nhà, lại không thể để lại vết tích cho người kiểm soát, chỉ có hắn bí thư sinh hoạt năng lực xuất chúng, tinh tế dị thường khổ mệnh làm dùm rồi.
Triệu Lương Trạch tằng hắng một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.
Phòng ngủ Cố Niệm Chi thật ra thì rất ít đồ, hơn nữa dọn dẹp rất có mạch lạc.
Triệu Lương Trạch ở bên trong tỉ mỉ nhìn một vòng lớn, ngay cả bên trong phòng tắm tiểu cô nương riêng tư tiểu tủ quầy đều nhìn rồi, cũng không có thấy bất kỳ đò vật nào của Hoắc Thiệu Hằng.
“Thiết thật là khuyết điểm trong phòng ngủ tiểu cô nương người ta sẽ có đồ Đại lão này của các ông sao ” Triệu Lương Trạch trong lòng không ngừng oán thầm Hoắc Thiệu Hằng, từ trong phòng tắm vòng vo đi ra.
Ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở trên giường Cố Niệm Chi, bận rộn cùng nhau, lớn tiếng nói “báo cáo thủ trưởng! Trong phòng này không có đồ của ngài!”
“Đều nhìn rồi?” Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Lương Trạch, “Tất cả địa phương? Một tấc cũng chưa từng có?”
Triệu Lương Trạch gãi đầu một cái, thầm nói không được, chẳng lẽ hắn qua địa phương?
Bình thường Hoắc Thiệu Hằng hỏi như vậy, chính là bị hắn bắt bọn hắn lại lọt thời điểm.
Triệu Lương Trạch mím chặt môi miệng không dám nói.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn hắn, một cái tay đưa đến dứi cái gối trên giường Cố Niệm Chi, móc ra một áo lót T-shirt màu đen, hướng về phía Triệu Lương Trạch quơ quơ “đây là?”
Con mắt của Triệu Lương Trạch như hạt châu đã lòi ra!
Tình huống? !
Cố Niệm Chi dưới cái gối sẽ có một cái áo T-shirt kiểu nam ?
Hoắc Thiệu Hằng thật ra thì cũng không biết nơi này sẽ có áo lót T-shirt, dĩ nhiên, hắn càng không biết sẽ xốc lên gối Cố Niệm Chi.
“Lấy đi” Hoắc Thiệu Hằng đem áo lót T-shirt màu đen rộng thùng thình đó ném tới trong ngực Triệu Lương Trạch.
Triệu Lương Trạch lúc đầu muốn không sợ chết mà cường biện một tiếng: Ngài nói cái này áo lót T-shirt là của ngài ? Chẳng lẽ trên cái thế giới này chỉ có ngài Hoắc thiếu tướng mặc cái áo lót –shirt màu đen bộ dáng này sao? !
Bất quá cẩn thận nhìn một chút cái T-shirt áo lót kia dấu hiệu, Triệu Lương Trạch lại chỉ có thể im miệng.
Bởi vì áo lót T-shirt màu đen kia thật sự là của Hoắc Thiệu Hằng.
Đây là thường phục quân bộ phát xuống, lấy cấp bậc của Hoắc Thiệu Hằng, đều có số thứ tự đặc thù.
Triệu Lương Trạch sờ lỗ mũi một cái, không thể làm gì khác hơn là lại đi lại lục soát tủ quần áo Cố Niệm Chi một lần nửa.
Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy đi ra ngoài, trở về phòng sách mở chốt an toàn quỹ thả điểm đi vào.
Triệu Lương Trạch bên này nhìn kỹ mấy lần, chắc chắn lại cũng không có đồ của Hoắc Thiệu Hằng rồi, mới len lén gọi cho Cố Niệm Chi, ” Niệm chi áo T-shirt của Hoắc thiếu sao ở phía dưới gối em?”
Cố Niệm Chi đang ở phòng ăn chờ ăn cơm ngạc nhiên à một tiếng? “Đó là quần áo ngủ của em a! Không để ở đó thì để ở chỗ nào?”
“Ngươi dùng áo T-shirt Hoắc thiếu làm quần áo ngủ? !” Triệu Lương Trạch kinh ngạc hơn rồi, “Không thể nào? tiểu thuyết không nói nhiều, Hoắc thiếu ngay cả quần áo ngủ cũng không chuẩn bị cho em? !”
Cố Niệm Chi đỏ mặt “Tiểu Trạch ca anh không nên ngạc nhiên không phải như anh nghĩ vậy ”
“ANH nghĩ dạng kia rồi hả?” Triệu Lương Trạch bất mãn đem món T-shirt nhét vào trong cái rương, “Anh muốn đi hỏi một chút Đại Hùng, là hắn chiếu cố em? Hoắc thiếu bận rộn, hắn cũng không bận rộn!”
Cố Niệm Chi vội vàng che chuyển hướng ra cửa sổ, hạ thấp giọng nói “Tiểu Trạch ca, anh hiểu lầm rồi, em là ưa thích dùng kiểu nam T-shirt làm áo ngủ, toàn bộ hóng mát hút mồ hôi, rộng thùng thình thoải mái dễ chịu, em từ mười hai tuổi bắt đầu liền coi nó như quần áo ngủ mặc, thói quen ”
Cố Niệm Chi lời nói nửa thật nửa giả.
Tình huống thật là, cô ở thời điểm bắt đầu đi theo Hoắc Thiệu Hằng, không có ai chuẩn bị cho cô quần áo ngủ, Hoắc Thiệu Hằng là một người đàn ông, cũng không có cẩn thận chu đáo như vậy, vì để bớt chuyện, hắn trực tiếp ném cho cô một cái áo T-shirt màu đen mới tinh do tổ chức hành động đặc biệt phát xuống làm áo ngủ mặc.
Cô bắt đầu là không có quen, nhưng mặc một trận sau lại rất thích.
Ngoại trừ trong căn hộ phòng ngủ phía dưới gối có đồ đó, cô còn len lén ẩn giấu ba bốn cái áo T-shirt màu đen kiểu nam mới tinh do quân bộ phát xuống cho Hoắc Thiệu Hằng để thay đổi.
Những việc này, Hoắc Thiệu Hằng đại khái không nhớ rõ.
Mà hai năm qua, Cố Niệm Chi cho tới bây giờ không có ở trước mặt Hoắc Thiệu Hằng mặc đồ ngủ xuất hiện qua.
Hoắc Thiệu Hằng cũng chưa bao giờ đi vào phòng ngủ của cô.
Triệu Lương Trạch “Nga” một tiếng, buồn bực nói “thật rất thoải mái? Anh không cảm thấy ”
Cố Niệm Chi cười nói “anh thử xem không phải được hả?” Cô nói xong lời này, mới phản ứng ồ?” Anh sao phát hiện phía dưới gối của em để quần áo ngủ? !”
Triệu Lương Trạch ha ha đi, nhanh nhẫu đem trên tay sửa sang lại cái rương ba tháp một tiếng đóng lại, đối với Cố Niệm Chi nói “Anh còn có việc, về sau trò chuyện tiếp” nói xong liền treo
/81
|